Sau khi ăn xong, Thư Tiếu dọn dẹp bàn ăn, Bồi An cũng vào bếp phụ cô một tay, chỉ để lại Thư Bồi và Giang Hoài ngồi ở phòng khách đối diện.
Giọng nói của bọn họ đều rất nhỏ, Thư Tiếu đứng ở bếp hoàn toàn không nghe thấy gì. Cuối cùng cô có chút bất an cầm chén đĩa bẩn bỏ vào buồng rửa chén sau đó lặng lẽ đi đến cạnh cửa bếp quan sát bọn họ, chỉ thấy vẻ mặt hai người thong dong, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, tâm trạng cô cũng an tâm phần nào không thấp thỏm nữa.
Cô quay người nhìn thấy Bồi An sắn tay áo chuẩn bị rửa chén, cô vốn định đẩy cậu ta ra ngoài nhưng suy nghĩ kĩ lại, cảm thấy nên nhân cơ hội này để anh trai nói chuyện với Giang Hoài một chút, để anh ấy hiểu về Giang Hoài hơn. Vì vậy cô nói: “Để tôi rửa chén cậu tráng lại nước sạch là được rồi.”
Thư Tiếu rửa xong một cái chén liền đưa cho Bồi An, thấy vẻ mặt tâm sự nặng nề của cậu ta cô liền mở miệng trấn an một tiếng
“Bồi An, tôi cảm thấy ấn tượng của anh hai về Giang Hoài không tệ.”
“Hả? Có thật không?” Tinh thần Bồi An quả nhiên phấn chấn lên nhưng vẫn còn chút do dự nói: “Nhưng mà, thân thể anh Giang rất kém…”
“Cái này chúng ta đều đã sớm biết, không phải sao? Cho nên chúng ta nên nhìn thoáng hơn một chút: Anh tôi nhìn thấy một mặt của Giang Hoài, đó là mặt mà tất cả mọi người đều nhìn thấy: một người tàn tật;
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khi-de-yeu/1963854/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.