Thư Tiếu đem túi tã lót cất lại dưới giường, cô liếc mắt nhìn thấy xương quai xanh của Giang Hoài khẽ lay động mấy cái rồi anh buông lỏng đầu vai, ánh mắt buồn bã, dường như vừa rồi anh muốn làm gì đó nhưng không làm được nên đành bất đắc dĩ từ bỏ. Thư Tiếu nghe anh thở dài một tiếng: “Thư Tiếu, anh thật sự sai lầm rồi, em muốn đánh muốn mắng anh thế nào cũng được, có điều bên ngoài lạnh lắm coi chừng cảm mạo! Em mau lên giường nằm đi rồi mắng anh cũng không muộn.”
“Lúc này mà anh còn ngủ được!” Ngoài miệng Thư Tiếu nói lời châm chọc nhưng trong lòng lại thấy ấm áp, cô không chần chừ đứng dậy đi vòng qua bên kia giường, kéo chăn nằm xuống.
Là Thư Tiếu làm mặt lạnh với anh trước nên cô không muốn nhanh như vậy đã làm hoà, mặc dù nghe lời anh chui vào chăn nhưng Thư Tiếu không những không thèm nói chuyện với anh mà còn nằm cách anh hơn nửa cánh tay. Giang Hoài đương nhiên là không thể với tới cô.
Phương pháp của Thư Tiếu rất có hiệu quả, Giang Hoài quả nhiên bị chọc tức, tay phải của anh dịch chuyển cơ thể, từng chút từng chút hướng về phía Thư Tiếu. Giường bị anh đè ép chậm rãi phát ra âm thanh nho nhỏ.
Thư Tiếu cũng không giúp Giang Hoài một tay, ngược lại cô còn dịch người cách xa anh thêm.
Động tác của Giang Hoài hơi khựng lại: “Thư Tiếu, em đừng dùng cách này để trừng phạt anh được không?” Anh lại khẽ lẩm bẩm: “Nếu em thật sự không muốn anh đến gần thì anhcũng không có biện pháp đến gần em.” Tuy Giang Hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khi-de-yeu/1963837/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.