Giang Hoài cúi đầu, lông mi khẽ run, hồi lâu mới mở miệng: “Nhưng sự tồn tại của anh sẽ trở thành vết sẹo trong cuộc sống hoàn mỹ của em?”
“Cuộc sống không bao giờ là hoàn mỹ, em chỉ biết, có vài người một khi đã gặp gỡ thì nhất định không muốn mất đi! Giang Hoài, em hiểu anh băn khoăn điều gì, anh khiếm khuyết, từ lúc bắt đầu em đã biết rõ điều này. Anh không thể cùng em leo núi vượt biển, cũng không thể vì em làm những việc vụn vặt mà một người đàn ông bình thường có thể làm vì người phụ nữ của mình, nhưng những thứ đó không phải là điều cốt yếu khiến em thấy hạnh phúc, cũng không phải vì em còn vương vấn một đoạn tình cảm trong quá khứ. Em yêu anh, không phải vì anh hoàn mỹ, cũng không phải vì anh không hoàn mỹ, mà bởi vì có một số chuyện chỉ có anh mới có thể làm được cho em, cũng có một số cảm giác chỉ khi ở bên anh em mới cảm thấy tốt đẹp. Đừng hoài nghi sức hấp dẫn của bản thân, nó không vì phía dưới anh nhiều hơn người khác hai bánh xe mà giảm bớt đâu.”
Giang Hoài cười một cái, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: “Ban đầu tôi anh cho rằng, xe lăn chạy bằng điện rất nặng, cho rằng dây đai trên cơ thể quấn rất chặt, cho rằng bị sức nặng của bọn chúng ghì chặt khiến anh không còn còn đủ sức để theo đuổi lí tưởng của mình nữa, nhưng khi anh lại gặp được một thầy pháp, ông ấy nói cho dù thân thể có bị trói chặt ở một chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-khi-de-yeu/1963817/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.