Phần 1: Chương 1+2
_______
Cô nàng hài hước X anh chàng tự luyến
Tôi trước giờ chưa từng nghĩ mình và Giang Kiến Thành lại gặp nhau trong trường hợp này - cùng một khu, cùng một tòa nhà, cùng vào chung một cầu thang.
Chúng tôi lại bỗng nhiên trở thành hàng xóm tầng trên tầng dưới.
Tôi và anh ấy, một người muốn lên tầng, một người muốn xuống tầng, vậy là gặp, ngơ ngác nhìn nhau.
1.
“Học trưởng Giang, anh…nhà anh ở đây sao? Thật trùng hợp!”
Tôi lắp ba lắp bắp nhìn lên Giang Kiến Thành đang thong dong đứng từ trên cao nhìn xuống tôi, tim tôi đập thình thịch đánh trống khua chiêng một hồi, làm lồng ngực tôi nhói đau.
Giang Kiến Thành nhìn tôi không nói lời nào.
Tôi nhìn anh ấy đi xuống, rất hiểu chuyển lặng lẽ né sang một bên nhường đường cho anh ấy.
“Học trưởng, anh đi trước đi.”
Giang Kiến Thành đi đến lại gần tôi liền dừng bước, nói: “Hàng xóm tầng trên tầng dưới hai năm nay, lần đầu tiên thấy em nhận ra. Là đàn anh cùng khoa một năm rưỡi rồi mới thấy em chủ động nói chuyện, khá là trùng hợp.”
Nói không sai nhưng sao tôi lại cảm thấy có gì đó là lạ nhỉ?
Chẳng lẽ có điềm ư?
Không đúng, anh ấy đang chất vấn mình!
Tôi thuận miệng nói: “Có lẽ là do em ngày thường không ra ngoài nhiều, lại thêm bị cận nhẹ nên mới không nhận ra học trưởng anh.”
Tôi mỉm cười, ôm túi há cảo to đùng cung kính đứng sang một bên nhường đường, trong lòng thầm cầu mong anh ra nhanh chóng rời đi.
“Em đang coi tôi là dịch bệnh đấy à?”
“???”
Không phải dịch bệnh, chỉ là tôi thấy hơi ngại.
Giang Kiến Thành, học giỏi, có ý chí tiến thủ, biết đối nhân xử thế lễ phép, nhưng lại ít nói. Anh cũng là học trưởng cùng khoá của tôi, lúc bắt đầu đi học cũng là đích thân anh dắt tôi xuống tầng, sau đó tôi và anh cùng làm ở bộ phận nghiên cứu, tiếp xúc cũng nhiều hơn, một đứa vừa bước chân vào đại học như tôi lại lâu ngày sinh tình với anh.
Đương nhiên, tôi không nói với ai cả.
Chơi Truth or Dare (Thật hay thách) tôi đã thua liên tiếp 3 lần, không dám nhìn, tôi chọn phải mạo hiểm, tình cờ chọn trúng gọi QQ cho học bá khó tán nhất trường tôi chính là Giang Kiến Thành để tỏ tình.
Trước đó tôi đã nói rất nhiều lời trêu đùa để làm nền, chỉ có câu cuối cùng “em thích anh” là lời thật lòng của tôi, chỉ là tôi luôn không đủ can đảm để nói với anh ấy.
Có lẽ, anh cũng đoán được đó là màn kịch chơi khăm khi chơi bị thua, dặn dò tôi không được tuỳ tiện chơi trò này với người khác mà phải chuyên tâm học hành đi.
Rất lâu sau, trong trường truyền đến một tin đồn là anh và học tỷ Kiều Nhiên là một đôi, tôi cũng từng may mắn nhìn thấy họ đi cùng nhau, đúng thật là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.
Chung quy lại vẫn là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, tôi không phải đứa thích gây rắc rối, nên ngay lúc đó tôi đã quyết tình sẽ hoàn toàn từ bỏ anh ấy.
Để tránh những rắc rối sau này, tôi quả quyết xoá phương thức liên lạc của anh ấy và không ở lại bộ phận nghiên cứu nữa.
Sau đó, tôi tập trung vào việc học tập, phát triển sở thích của bản thân, thành tích học tập của tôi luôn đứng ở vị trí đầu tiên. Sau khi tập trung vào việc học tôi gần như đã quên đi rằng mình đã từng yêu thầm Giang Kiến Thành.
Một học kì trôi qua, tôi cứ tưởng rằng việc đó đã bị lãng quên, ai ngờ đến ngày hôm nay, Giang Kiến Thành vẫn còn nhớ chuyện đó.
Tôi lúc đó xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ: “Chuyện đó, hồi ấy còn nhỏ không biết gì đã làm phiền đến học trưởng, thật sự xin lỗi anh.”
“Ừm.”
“Thật ra nhìn thấy học trưởng mặt mày vui vẻ như vậy chắc cũng không phải bị em làm phiền gì.”
Tôi lẩm bẩm.
“Em nói cái gì?”
“Không ạ, haha.”
Tôi cười đánh trống lảng, người Trung Quốc sẽ không bao giờ lừa người Trung Quốc, suy cho cùng đạo lí đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại đã có từ lâu rồi.
“Đang yên đang lành xoá người ta, em là người đầu tiên xoá tôi.”
“Hả? Vậy thì vinh hạnh cho em quá rồi.”
Cười khổ, rớt nước mắt…
Có việc nào xấu hổ hơn việc xoá bạn rồi bị chính chủ hỏi thẳng mặt?
Cũng may Giang Kiến Thành không quá để tâm đến việc đó, anh ấy nhìn chằm chằm vào chiếc túi tôi đang ôm trên tay.
“Trong túi đựng cái gì thế?”
“Đây là há cảo em và mẹ gói, mẹ em bảo em mang lên cho dì Địch Minh Huy ở tầng 15 một ít.”
“Đúng là trùng hợp, mẹ anh lại đang ở nhà đấy, đi đi.”
Cái gì?
Dì Địch người bạn thân nhất của mẹ tôi lại là mẹ của Giang Kiến Thành!!!
Chết tiệt!
Tôi như bị đổ chì dưới chân, nhấc lên không nổi.
Cứu tôi với!
“Còn chưa đi hả?”
Giang Kiến Thành cái con người không có mắt này, đang gấp rút đi đầu thai hay sao mà cứ giục tôi không ngừng.
“Ồ.”
Tôi thành thật theo sau Giang Kiến Thành, nếu sớm biết sẽ gặp Giang Kiến Thành tôi sẽ nằm giả chết ở trên giường tuyệt đối không bước chân ra khỏi cửa, a a a a a a a a a!
Giang Kiến Thành cao 1m8, bước đi thong dong từ từ như một ông già đang đi tản bộ, tôi đi phía sau chỉ muốn chết ngay lập tức.
Tôi không dám gây ra tiếng động, chỉ cúi đầu xuống bước lên cầu thang.
Vốn dĩ chỉ là khoảng cách giữa hai tầng lầu, vậy mà anh ấy lại đi bộ mất 3, 5 phút, cứu mạng. Cố ý, cố ý, không cần hành hạ người ta một cách rát mặt như thế tôi sẽ rất lấy làm cảm kích đấy.
Tôi đã gặp dì Địch vài lần, dì ấy rất tốt bụng, hay cười, rất tâm đầu ý hợp với mẹ tôi, còn thường hẹn nhau đi dạo phố.
Tôi cũng từng nghe qua mẹ tôi nói dì ấy có một đứa con trai rất xuất sắc, cùng trường với tôi, nhưng tôi chưa từng hỏi tên của anh ấy, càng không ngờ rằng đó là mẹ của Giang Kiến Thành, hối hận sao kịp đây?
Liệu anh ấy có nói với mẹ chuyện bị tôi làm phiền qua điện thoại, rồi lúc đó chuyện sẽ truyền đến tai mẹ tôi, tôi sẽ chết không toàn thây mất.
Trên đường đi, tôi không ngừng nghĩ ra vô số cách để đối phó. Nhưng không ngờ được Giang Kiến Thành trước mặt tôi lại đột nhiên dừng lại làm đầu tôi va phải.
Đau!
“Học muội, đừng nhân cơ hội chiếm tiện nghi của đàn anh thế.”
“???”
Giang mỗ, mặt mũi của anh để đâu thế?
Không phải anh hơn em một tuổi sao?
Anh xem anh có giống thế không.
Nghĩ vậy nhưng cái miệng của tôi lại sợ chết: “Em không cố ý đâu, học trưởng, đảm bảo lần sau không chiếm tiện nghi của anh nữa.”
“Ừm, vào đi.”
“Tôi nhìn Giang Kiến Thành mở cửa, sau đó đưa cho tôi một đôi dép sạch.”
“Đây là, để làm gì vậy ạ?”
“Em không vào trong xem sao?”
“Sao em phải vào trong xem?”
Có phải mình đã làm sai chỗ nào dẫn đến hiểu nhầm không?
"Tiền bối, nghe nói trong nhà anh có nuôi một con mèo con rất dễ thương. Nếu anh không thấy phiền, em có thể vào nhà được không? Em có còn nhớ lúc trước em từng nói những lời này không?"
Tôi sững sờ một lúc rồi hai má ửng hồng, nổi cả da gà, lúc đó tôi chỉ muốn đào ngay cái lỗ mà chui xuống.
"!!" Tôi bị dọa sợ tới mức nhào tới, che miệng anh ấy, "Xin anh đừng nói nữa."
Mất mặt quá đi mất, trời đất ơi, đúng là một lịch sử đen tối, lịch sử đen tối, những sai lầm mình gây ra lúc trẻ người non dạ cuối cùng cũng đã quay lại tìm mình rồi.
Giang Kiến Thành không ngờ tôi là một người con gái mạnh dạn như thế, trực tiếp thượng tay với anh ấy, nên cũng đơ ra một lúc.
Tôi và anh ấy, mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, tôi giật mình, chợt nhận ra mình đang làm gì liền lập tức buông tay ra.
Xong rồi, xong rồi, vừa mới nói là sẽ không chiếm tiện nghi của anh ấy, người tự luyến này dự tính sẽ điên trở lại mất thôi.
“Thật ra, em không nghĩ sẽ chiếm tiện nghi của anh. Anh có tin không?”
“Cho nên nhà tôi có mèo hay không, em có muốn vào xem thử không?”
“Cái gì?”
Giang Kiến Thành sao có thể nói… có thể nói nghiêm túc như vậy mà lại không khiến người ta phải suy nghĩ nhiều chứ.
Mặt tôi nóng như lửa đốt, tôi không muốn bị anh ấy dẫn đi nữa: "Không cần đâu ạ, đưa há cảo cho anh là được rồi, tạm biệt."
Tẩu thoát thôi…