Tự Tôn nhìn cô ôm đầu mà anh thấy cô thật buồn cười, có ai làm người khác đau mà trong khi mình còn đau hơn chứ ? Thật ngu ngốc, Hữu Túc nén đau giật lại khăn từ tay anh, cô trùm đại lên người rồi định bỏ lên bờ hồ thì bị anh lôi giật ngược lại, cô ngã lại xuống nước, uống cả đống nước, cô đứng dậy xô ngược lại anh, Tàn Tôn mất thăng bằng vì giẫm phải thứ gì đó dưới nước, làm chân anh bị thương, anh ngã ngồi ra dưới nước, máu từ chân anh lan ra từ từ trong nước, Hữu Túc nhìn thấy thế thì vội quấn lại khăn trên người rồi dùng hết sức kéo anh đứng dậy, nhìn máu từ vết thương ở lòng bàn chân anh đang cố nhuộm đỏ 1 khoảng nước thì cô hỏi :
-Anh có bị HIV hay AIDS không hả ?
Cự Tàn Tôn liếc cô với ánh mắt đầy tính sát thương, sau đó anh nói :
-Lên bờ.
Ra lệnh thì đúng hơn, cô để anh khoác vai cô, thật nặng quá mà, ai bảo cô xã ngã anh làm chân anh bị thương ở giữa bàn chân kia chứ, lên tới bờ thì cô hất tay anh ra và nói :
-Rồi đó, kêu người của anh đi.
-Đỡ tôi về phòng. – Cự Tàn Tôn lại lên tiếng.
Hữu Túc biểu hiện thật là muốn giết người bằng ánh mắt, nhưng cuối cùng cô cũng phải ì lưng ra đỡ anh về phòng, nhưng suốt đoạn đường thì là anh kéo cô đi thì phải, đúng là giả vờ tội nghiệp để bốc lột cô, anh thật giống Tiểu Tam mà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-im-lang-voi-em-tinh-yeu/2230716/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.