Đúng như dự đoán, vừa dừng xe ngay phía sau tiệm thì Cự Tàn Tôn đã thẳng tay xách cổ áo Hữu Túc lôi vào tiệm, Y Cược đang thu gom rác thì thấy 2 người họ đi vào, chưa kịp hỏi gì thì đã thấy Cự Tàn Tôn ném Hữu Túc vào trong phòng và đóng rầm cửa lại, Tiểu Tam vừa ngẩng đầu dậy, nhìn biểu tình bị thế giới bỏ rơi trên mặt Y Cược thí chủ thì nó lại thở dài ngao ngán, lúc trước chính Tiểu Tam cậu cũng phải chịu tình trạng bị bơ cả ngày khi Hữu Túc dại dột chọc giận Cự lão đại. Cự Tàn Tôn ngồi phịch xuống giường, anh nhìn Hữu Túc rồi nói :
-Cởi đồ.
-Em đã bảo là không phải nói anh già mà … - Hữu Túc giơ 2 tay bắt chéo như đang phòng vệ trước câu nói của Cự Tàn Tôn.
-Biết rồi, cởi đồ. – Vẫn một câu lệnh như cũ.
Hữu Túc lườm lườm anh rồi định quay lưng đi ra ngoài, nhưng tay chưa chạm đến cửa thì đã bị Cự Tàn Tôn ôm chầm lấy từ phía sau, anh đặt cằm lên trên đầu Hữu Túc và nói :
-Em như con thằn lằn.
-Có ý gì chứ ? – Hữu Túc quay lại ôm lấy thắt lưng anh và hỏi.
-Không có ý gì sâu xa lắm, cởi đồ nhé.
Nói chung quy thì vẫn là muốn cô cởi đồ rồi quấn lấy anh, nhưng chẳng cần Hữu Túc ra tay thì Cự Tàn Tôn đã đưa tay sờ soạng lên áo cô rồi, cũng chẳng mất quá nhiều hơi sức, Cự Tàn Tôn nằm đè lên người Hữu Túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-im-lang-voi-em-tinh-yeu/2230653/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.