Sáng hôm sau, Cự Tàn Tôn lại mang thứ ăn khác vào cho cô, cô chẳng ăn mấy món anh nấu, chỉ uống nước, nhưng anh cũng không nói gì, anh đặt khay thức ăn mới xuống bàn rồi cầm lấy khay kia định mang ra ngoài thì Hữu Túc đột nhiên ngồi dậy, mắt cô đỏ hoe nhìn anh :
-Em muốn chia tay.
-Là ý gì ? – Cự Tàn Tôn quay mặt lại hỏi cô.
-Em sẽ dọn ra khỏi đây, cũng không yêu anh nữa. – Hữu Túc nói xong cũng cúi đầu xuống cắn môi.
Cự Tàn Tôn nhìn thẳng vào cô rồi nói :
-Không được.
-Kệ anh. – Nói rồi Hữu Túc lại đắp chăn lên người rồi úp mặt vào tường và nằm im.
Cự Tàn Tôn không quan tâm mấy lời cô nói lúc nãy, nhưng chính anh cũng không ngờ là sáng hôm sau khi anh vừa đẩy cửa phòng cô vào thì cô lại biến mất đâu không thấy tăm hơi, điện thoại thì cô tắt nguồn, Cự Tàn Tôn hơi bực tức vì không gọi được cô nhưng anh lại đi ra ngoài và lái xe về W trước, Hữu Túc thì chắc hết giận anh lại về thôi, anh nghĩ là như vậy.
Hôm nay, khi Vương Bảo vừa kéo đống hành lí ra trước cổng thì lại bắt gặp Hữu Túc đang ngồi co ro trước cổng nhà cậu, vừa nhìn thấy Vương Bảo thì Hữu Túc vội đứng dậy ngay, ánh mắt như con cún bị bỏ rơi gặp được chủ cũ sau lâu ngày đi xa :
-Vương … Vương Bảo …
Vương Bảo nhìn Hữu Túc đang đứng trước mặt cậu, lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-im-lang-voi-em-tinh-yeu/2230644/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.