Minh Du hít mũi:” Không vui chút nào. Anh không được cười nhạo em”
“Không cười em. Bà cô ơi đừng khóc có được không, anh đưa em đi ăn kem nhé”
“Không muốn ăn. Minh Lục bản Sonata Ánh Trăng em đã muốn biểu diễn trong đêm chung kết đó. Em đã làm sai gì sao?”
Minh Lục ôm cô:” Ngốc, không phải lỗi của em là do bọn họ quá ích kỉ, ghen tỵ với Du Bảo nhà ta”
Minh Du nức nở, giọng nói càng trở nên đáng thương:” Minh Lục không đánh đàn nữa có được không?”
“Được. Được em muốn sao cũng được hết, bây giờ anh đi nói với hội trưởng. Chúng ta không đánh nữa, bảo bọn họ thay người”
Minh Du nhịn cười:” Minh Lục anh thật ngốc, em không phải cô nhóc ba tuổi làm nũng đòi cái này cái kia. Em không biểu diễn đại thần chắc chắn sẽ mắng anh”
“Vẫn muốn biểu diễn sao?”
“Đương nhiên là có. Sân khấu của Hội Sinh Viên các anh cũng hơi nhỏ nhưng em không chê đâu”
“Quả nhiên vẫn là Du Bảo kiêu ngạo. Đi thôi anh dắt em đi ăn kem” Minh Lục kéo cô đứng dậy
“Mọi người đều bận rộn như vậy, anh còn ra đây đi với em”
“Không sao, công chúa của gia đình phải cưng chiều”
“Xem như anh biết điều”
Hai anh em nhà họ Minh rời đi. Phía trên thang thoát hiểm Nhâm Dạ bước xuống. Lúc nãy mèo nhỏ rời đi anh cảm thấy có chút bức bối, không nghĩ gì liền đi theo đến liền nghe được âm thanh Minh Lục nên anh mới không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-tron/3361616/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.