“Cậu là của tớ.” Vưu Lộ chặn Tập Tập trong một phòng học trống. Cả người Tập Tập run lên, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, hai tay yếu ớt chống đỡ trước ngực.
“Buông ra, buông tớ ra.” Tập Tập lẩm bẩm, đôi mắt dần dần mơ hồ mất đi tiêu cự.
“Tại sao cậu lại trốn tránh tớ?” Vưu Lộ cầm lấy một lọn tóc của Tập Tập và đặt lên mũi ngửi một cách say mê, sau đó, cậu lại đặt nó lên môi rồi hôn một cái.
Tập Tập giãy dụa không có kết quả, trên mặt cô là sự bài xích cực độ, thân thể vẫn không thể kiềm chế được mà run rẩy liên hồi.
Vưu Lộ hơi tức giận, nhưng lại cười càng thêm đắc ý, “Ngày mốt là được ở chung một nhà với Tập Tập rồi, thật là mong chờ quá đi.”
Tập Tập như bị giẫm phải đuôi trừng lớn đôi mắt phượng nhìn cậu: “Chuyện này có phải là do cậu cố ý thiết kế hay không?”
“Tớ thực sự có khả năng này đấy, phải làm như vậy thì Tập Tập mới thích tớ, yêu tớ, và cuối cùng là không thể rời khỏi tớ được nữa.” Vưu Lộ vây Tập Tập trong vòng tay, dùng giọng điệu làm nũng giống như một đứa trẻ.
Tập Tập chán ghét liếc nhìn cậu, ánh mắt của cô bị cậu bắt được nhưng Vưu Lộ không hề tức giận, thậm chí còn cười cười, chuẩn xác hôn mạnh lên môi cô, như thể muốn nuốt chửng cô vậy.
Nước mắt của Tập Tập vô thức lăn ra khỏi hốc mắt, Vưu Lộ dừng lại, cậu nâng khuôn mặt của cô lên, nghiêm túc mút sạch từng giọt một.
Việc làm Tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-tron-khoi-toi/1113628/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.