Qua năm mới, Ân Tranh và Ngụy Giai Minh lại đưa về thêm hai đứa trẻ, là một đôi huynh muội, từ nhỏ không có cha mẹ, lăn lộn cùng đám ăn mày trên phố sống qua ngày. Ân Tranh và Ngụy Giai Minh cũng không phải đứa nhỏ mồ côi nào cũng đều nhận về, chỉ là dáng vẻ giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau của hai đứa trẻ này làm cho người ta rất cảm động.
Khi Ân Mịch Đường từ trong cung trở về thì đôi huynh muội này đã ở trong nhà được ba ngày. Anh trai bảy tuổi, em gái năm tuổi, đến cả cái tên cũng không nhớ nổi, nên Ân Tranh liền đặt lại tên cho bọn họ, một đứa tên A Trúc, một đứa tên A Lan, đương nhiên là cùng họ Ân.
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gọi Ân Mịch Đường là Tam tỷ tỷ.
Ân Mịch Được nhận được tin từ trước, nên đã kêu nha hoàn chuẩn bị y phục tặng bọn họ. Đứa nhỏ nhà nghèo thì không thể tặng quà gặp mặt quá quý giá được, mà tặng đồ ăn đồ dùng được sẽ làm cho bọn họ càng yêu thích và cảm thấy chân thực hơn.
“Nhị tỷ tỷ bảo con đưa hai đứa về đọc sách.” Ân Khang quy củ gõ cửa rồi tiến vào.
Ngụy Giai Minh quơ quơ tay cho Ân Trúc và Ân Lan đến hậu viện cùng Ân Khang.
Ân Mịch Đường nhìn thấy thú vị liền cười nói: “Giờ tỷ tỷ có việc để làm rồi, trước đây chỉ dạy mỗi mình A Khang, bây giờ thì lại nhiều thêm hai đứa nhỏ nữa.”
“Nhị tỷ con thực sự thích dạy bọn nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-cuop-hoang-hau-cua-tram/3532007/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.