Chương trước
Chương sau
Mắt Tiểu Đậu Đỏ sáng lên, nói: “Ta nghe nói tướng mạo của Chất tử đến từ Túc quốc không giống người bình thường, có thật không?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thị vệ tiếp tục bẩm báo: “Vâng, ngũ quan của người Túc quốc vốn có chút khác biệt với người Thích quốc chúng ta, mẹ hắn là người Ba Di, nên trời sinh có mắt màu xanh.”

“Mắt màu xanh ư? Màu xanh lục à?” Tiểu Đậu Đỏ cảm thấy thật mới lạ.

Nàng nhảy đến bên cạnh Lưu Minh Thứ, kéo ống tay áo hắn nói: “Minh Thứ ca ca, muội muốn đi xem!”

Lưu Minh Thứ còn chưa mở miệng thì thị vệ phía sau đã vội nói: “Không được đâu Công chúa Điện hạ, Bệ hạ đã hạ lệnh không cho phép bất cứ người nào ra vào phủ Chất tử này!”

Tiểu Đậu Đỏ trừng thị vệ một cái, cũng không nói gì hắn mà quay qua tiếp tục kéo tay áo Lưu Minh Thứ: “Minh Thứ ca ca, muội chỉ nhìn một cái thôi, chỉ một cái thôi. Muội lớn chừng này mà còn chưa được nhìn thấy người có mắt màu xanh đâu, nhất định là rất thú vị, giống như yêu quái vậy! Minh Thứ ca ca … Minh Thứ ca ca …”

Lưu Minh Thứ thở dài.

“Ta mang muội đi, nhưng muội không được tiếp xúc với hắn, càng không được để lộ thân phận của muội.”

“Ừ ừ!” Tiểu Đậu Đỏ liên tục gật đầu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Công tử …”

Lưu Minh Thứ giơ tay ngắt lời của thị vệ, Tiểu Đậu Đỏ cáo mượn oai hùm lại trừng thị vệ một cái. Nàng bỗng dưng nhớ ra mình là công chúa mà, sao có thể để một tên thị vệ dọa được cơ chứ? Thế nên càng thẳng cái eo lên.

Thân là công chúa nước Đại Thích, được thương yêu chiều chuộng, nên nếu nàng muốn vào phủ Chất tử thì cũng không có kẻ nào dám ngăn cản, nhưng nàng sợ lúc về cung sẽ bị Hoàng đế ca ca lạnh mặt dạy dỗ nàng.

Bây giờ đã thuyết phục được Minh Thứ ca ca, đến khi Hoàng đế ca ca dạy dỗ thì nàng sẽ kiêu ngạo vỗ ngực nhỏ nói: “Minh Thứ ca ca sẽ bảo vệ muội mà, sẽ không nguy hiểm gì đâu! Muội làm việc gì cũng có chừng mực hết á!”

Lại kêu Ân Mịch Đường nói giúp vài câu dễ nghe là được, hoàn mỹ!

Thị vệ bảo vệ xung quanh phủ Chất tử quả nhiên rút kiếm ra, không để bọn họ tiến vào. Đôi mày đẹp của Tiểu Đậu Đỏ dựng đứng lên, ưỡn ngực nói: “Dám ngăn cản bản công chúa, không muốn sống nữa chắc!”

Ân Mịch Đường kinh ngạc nhìn nàng một cái, đến cả Lưu Minh Thứ đứng bên cạnh cũng hơi ngạc nhiên nhướng mày.

Tiểu Đậu Đỏ trước nay chưa từng ra vẻ hống hách như thế, câu nói vừa nãy là học trong mấy cuốn truyện cùng xem với Ân Mịch Đường trước đây mà ra.

Lưu Minh Thứ cười cười, nói: “Không sao, Thánh thượng sẽ không trách tội các ngươi đâu.”

Mấy thị vệ nhìn nhau một cái, cuối cùng đều tránh ra. Bọn họ không dám đắc tội công chúa Hồng Nguyên đâu, càng huống chi còn có vị Lưu công tử thân phận đặc thù nữa.

Sau khi mấy người đi vào phủ Chất tử, mấy thị vệ canh gác bên ngoài vội lên tinh thần phòng có chuyện ngoài ý muốn làm vị kim chi ngọc diệp bị thương, còn đội trưởng thị vệ đi theo bên cạnh Tiểu Đậu Đỏ.

Tiểu Đậu Đỏ hỏi: “Chất tử của Túc quốc đâu?”

“Có lẽ là ở hậu viện.”

Ân Mịch Đường bị Tiểu Đậu Đỏ nói đến mức cũng sinh ra sự tò mò, hai người tay khoác tay đi đến hậu viện.

Phủ Chất tử cũng không lớn, hơn nữa khắp nơi đều có thị vệ tuần tra. Tiểu Đậu Đỏ kéo Ân Mịch Đường chạy qua cửa bảo hồ lô, đập vào mắt là một khoảnh hậu viện không lớn lắm.



Túc Vũ Hành quay lưng lại với bọn họ, đang cúi người múc nước trong giếng. Hắn có dáng người rất cao nhưng lại gầy gò quá mức. Rõ ràng là ngày đông lạnh lẽo, nhưng trên người lại chỉ mang một bộ áo đơn màu hạt dẻ rộng thùng thình, khuy áo thậm chí bị mở ra mấy cái, lộ ra vòm ngực đầy vết sẹo.

Hắn nhấc cái thùng đầy nước lên quay người đi về phòng, rõ ràng trong đình viện có rất nhiều gương mặt xa lạ, nhưng hắn lại phảng phất như không nhìn thấy, đi thẳng về phía trước.

Ánh mắt trộn lẫn khí lạnh, ánh sáng màu xanh lục ở đáy mắt càng làm cho vẻ mặt hắn càng thêm âm u.

Tiểu Đậu Đỏ trợn to mắt, từng sợi lông rũ xuống từ trên chiếc mũ áo khoác che mất tầm nhìn nên nàng kéo nó xuống, mắt không chớp nhìn chằm chằm Túc Vũ Hành đang đến gần.

Lưu Minh Thứ không nhìn thấy ánh sao trong đôi mắt của Tiểu Đậu Đỏ, lại có thể nghe thấy sự tán thưởng và yêu thích trong giọng nói của nàng. Nàng nói: “Mắt của hắn thật đẹp, giống như đôi mắt mèo vậy.”

Đôi mắt hư vô của Lưu Minh Thứ hướng về nơi phát ra tiếng bước chân, tưởng tượng đôi mắt đẹp như mắt đại miêu này.

Mấy người đứng chặn nơi cửa bảo hồ lô, Túc Vũ Hành đến gần liếc Tiểu Đậu Đỏ một cái, giọng lạnh lùng: “Đừng cản đường.”

“To gan!” thị vệ quát.

Ân Mịch Đường vội kéo Tiểu Đậu Đỏ một cái, Tiểu Đậu Đỏ chớp mắt rồi đứng sang một bên cùng Ân Mịch Đường.

Ánh mắt Túc Vũ Hành dừng lại trên mặt nàng một chốc rồi nhanh chóng thu lại, tiếp tục bước đi.

Mắt Tiểu Đậu Đỏ nhìn bóng lưng hắn dời xuống phía dưới, rồi kinh ngạc nhìn đôi guốc gỗ trên chân hắn. Nàng mặc đến mấy lớp áo bông mà còn kêu lạnh, vậy mà người này lại cứ thế đi guốc gỗ lộ chân, vậy nên bỗng dưng thốt ra khỏi miệng: “Ngươi không lạnh hả?”

Túc Vũ Hành không dừng bước, nhấc thùng nước đi vào phòng bếp.

“Đậu Đỏ, chúng ta nên đi thôi.” Ân Mịch Đường kéo góc váy của Tiểu Đậu Đỏ.

Tiểu Đậu Đỏ lại đẩy tay Ân Mịch Đường ra, chạy lên mấy bước đứng trong viện nhìn Túc Vũ Hành đổ một thùng nước vào trong nồi rồi đốt lửa ở sau cánh cửa gỗ lớn đang mở của phòng bếp.

Tiểu Đậu Đỏ đang muốn bước lên mấy bước thì bị Lưu Minh Thứ nắm lấy cổ tay kéo lại, nói: “Đi thôi.”

“Minh Thứ ca ca, muội …” Tiểu Đậu Đỏ cắn bờ môi, bỗng nhiên ý thức được ngôn hành cử chỉ của bản thân thực sự hơi l.ỗ mãng.

Túc Vũ Hành đạp lên cánh cửa phòng bếp vang lên tiếng “Rầm”.

Nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt, Tiểu Đậu Đỏ mím môi hừ một tiếng: “Đồ xấu xí!”

Nàng quay người bước bước lớn đi ra ngoài.

Lúc trở về Tiểu Đậu Đỏ kéo lấy Ân Mịch Đường nói về chuyện của Thẩm Thư Hương, giống như chưa từng đi đến phủ Chất tử. Ân Mịch Đường vốn còn muốn khuyên nàng đừng nên lỗ mãng, giờ thì không có cơ hội để mở miệng nói luôn.

Vừa về đến cung, Tiểu Đậu Đỏ vốn muốn chủ động nói rõ với Thích Vô Biệt theo ý của Ân Mịch Đường, nhưng vừa khéo Lý Trung Luân lại vội vàng chạy đến thấp giọng nói mấy câu bên tai Thích Vô biệt. Thích Vô Biệt liền cho Tiểu Đậu Đỏ và Ân Mịch Đường đi về trước rồi cất bước đi về Cung Thanh Điện.

Ân Mịch Đường khoác tay Tiểu Đậu Đỏ vừa đi về Lăng Phượng Cung vừa nói: “Đậu Đỏ, hôm nay tỷ làm sao thế? Sao lại cứ phải đi phủ Chất tử thế?”

Tiểu Đậu Đỏ “Ôi” một tiếng rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm, cười nói: “Tỷ cũng thấy hôm nay đã quá lỗ mãng, ngôn hành cử chỉ có chút quá phận …”

Nàng hơi ngượng ngùng: “Nhưng tỷ cũng không biết là chuyện gì, lúc đó nhìn thấy phủ Chất tử thì rất muốn đi vào, rất kỳ lạ …”

“Được rồi, cũng không phải chuyện gì lớn, tìm thời gian nói với Hoàng thượng một tiếng là được, Hoàng đế ca ca của tỷ thương tỷ như thế nên sẽ không mắng tỷ đâu.”

Tiểu Đậu Đỏ gật gật đầu. Hai người cùng nhau đi về Lăng Phượng Cung.



Khi Thích Vô Biệt về đến Cung Thanh Điện thì người được hắn cài ở Túc quốc đã sớm chờ ở đó.

“Bẩm báo Bệ hạ, lão Hoàng đế Túc quốc không sống được bao lâu nữa, vì trước mắt vị trí Thái tử đã thay đổi mấy lần, nên bây giờ mấy vị Hoàng tử đanh tranh đấu. Tam Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử là hai người có khả năng đăng vị nhất.”

Thích Vô Biệt hỏi: “Trong triều có người ủng hộ Túc Vũ Hành không?”

Thị vệ ngây ra chốc lát, dường như không nghĩ đến Thích Vô Biệt sẽ hỏi như thế.

“Lão Hoàng đế của Túc quốc rất sủng ái mẹ ruột của Túc Vũ Hành, lúc hắn vừa sinh ra cũng không để ý đến huyết mạch thuần khiết của Hoàng thất mà lập hắn làm Thái tử. Nhưng sau này mẹ ruột hắn thất thế, hắn sớm bị phế vị Thái tử, bị giam lỏng trong lãnh cung. Bây giờ hắn lại bị lão Hoàng đế Túc quốc đưa đến Đại Thích ta làm Chất tử, trong triều đình Túc quốc sao có thể có lực lượng ủng hộ hắn được chứ?” Thị vệ chắc chắn cười nói, “Cái gọi là Chất tử chỉ là đồ bị vứt bỏ mà thôi.”

Thích Vô Biệt từ đầu đến cuối vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt, nghe xong lời của thị vệ cũng không thay đổi.

Thị vệ nhìn vẻ mặt của Thích Vô Biệt, trong lòng lấy làm lạ. Lúc Túc quốc đề ra việc đưa Chất tử đến Thích quốc thì Thánh thượng đã khâm điểm Túc Vũ Hành, bây giờ trong cung Túc quốc đang tranh đoạt quyền, sao Thánh thượng lại còn nhắc đến Túc Vũ Hành nữa đây?

Thích Vô Biệt giờ đây lại đang nghĩ đến chuyện đời trước.

Đời trước Túc Vũ Hành không bị đưa đến Đại Thích làm Chất tử, nhưng lại vẫn như cũ là đồ bị bỏ đi của lão Hoàng đế Túc quốc. Thế mà một đồ bỏ đi do người Ba Di sinh ra vừa không quyền không thế vừa thất sủng lại bị nhốt trong lãnh cung, khi lão Hoàng đế băng hà vào một năm sau lại có thể giết sạch mấy vị Hoàng tử tranh quyền, đạp lên xương trắng đăng ngôi vị hoàng đế.

Thích Vô Biệt đương nhiên không muốn Túc Vũ Hành làm Hoàng đế, nên hắn mới nhốt Túc Vũ Hành bên người.

Rất lâu sau, hắn phất tay cho thị vệ lui xuống rồi triệu Lý Trung Luân đi vào, hỏi: “Đã dùng thuốc chưa?”

“Bệ hạ yên tâm, thuốc độc mạn tính đã cho vào trong đồ ăn của Chất tử, không quá một năm sẽ thất khiếu chảy máu mà chết.”

(Thất khiếu: 2 mắt, 2 lỗ mũi, 2 lỗ tai, miệng)

Thích Vô Biệt gật đầu nói: “Tăng cường trông giữ, không được để người ngoài tùy tiện ra vào.”

Hắn hạ lệnh này chỉ để đề phòng Vưu Hà xông vào phủ Chất tử cứu người.

“Này …” Lý Trung Luân ấp a ấp úng.

Thích Vô Biệt nhướng mày.

“Là thế này ạ, hôm nay Công chúa Hồng Nguyên và Ân Tứ cô nương còn có Lưu công tử có đến phủ Chất tử …”

Thích Vô Biệt sững sờ, bật mạnh dậy.

Lý Trung Luân bị dọa run, lập tức nói tiếp: “Bệ hạ không cần lo lắng, không phát sinh chuyện gì cả, dù là Công chúa Điện hạ hay Ân Tứ cô nương đều tốt cả. Là do Công chúa Hồng Nguyên nghe nói Chất tử Túc quốc có tướng mạo khác người thường nên đi vào nhìn một cái, xong nhanh chóng đi ra.”

Cánh tay rũ bên người của Thích Vô Biệt hơi run lên.

Sự phẫn nộ không thể nói rõ trào lên.

“Hoàng đế ca ca! Hoàng đế ca ca!” Tiểu Đậu Đỏ nhấc váy chạy đến, nàng nhẹ gõ cửa hai cái, cũng không đợi đáp lại liền trực tiếp đẩy cửa bước vào, “Bên ngoài lạnh quá mức, Hoàng đế ca ca sẽ không trách muội không hiểu quy củ, không đợi đáp lời đã đẩy cửa đi vào đúng không?”

Thích Vô Biệt cắn chặt hàm răng.

Tiểu Đậu Đỏ ngớ người, nụ cười trên mặt cứng lại, sau đó lại cười càng thêm xán lạn, giơ hộp đựng thức ăn trong tay lên, làm nũng nói: “Muội tự mình đến phòng bếp nấu cháo cho Hoàng đế ca ca đây này, tha cho muội lần này đi, nhé?”

Thích Vô Biệt hít sâu một hơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.