Đến khi Thích Vô Biệt xử lý xong chính sự thì Ân Mịch Đường đã úp sấp ngủ bên cạnh.
Thích Vô Biệt đặt cuốn sổ trong tay xuống, nghiêng đầu qua nhìn nàng một lúc rồi mới nhẹ nhàng ôm đến thiên điện đặt lên chiếc giường tháp. Ân Mịch Đường ngủ sâu, không hề tỉnh lại.
Sáng sớm ngày sau, khi Ân Mịch Đường tỉnh dậy thì Thích Vô Biệt đã lên buổi triều sớm rồi. Kinh Thước đứng hầu ở bên ngoài nhanh chóng đi vào giúp nàng rửa mặt chải đầu, xong chạy đến Thanh Tiên Lâu.
Trên đường gặp phải Thích Như Quy.
Bây giờ các bài học ở Nhật Chiếu Đường đã ngừng, mấy người Ân Thiếu Bách, Kê Chiêu, Vưu Thanh Hoài và Hàn Tấn cũng không vào cung đi học nữa. Trong Nhật Chiếu Đường chỉ còn một mình Thích Như Quy, hắn chê học chán nên giờ thích thế nào thì làm thế nấy, không đi học nữa. Khi Ân Mịch Đường gặp hắn thì vừa khéo hắn đang mang theo hai tiểu thái giám định đến vườn mai đắp người tuyết chơi.
Khi hai người chào hỏi xong đi qua nhau, bỗng dưng Thích Như Quy gọi Ân Mịch Đường lại.
“Ta còn nhớ mấy năm trước muội nói muốn tập võ, giờ còn muốn học không?” Thích Như Quy hỏi.
Ân Mịch Đường gắng nhớ lại, hình như lúc nhỏ đúng thật là nàng có kéo lấy Thích Như Quy kêu hắn dạy mình tập võ, nhưng lúc đó hắn không muốn dạy nàng.
Ân Mịch Đường nhìn gương mặt như được đúc ra từ một khuôn với Thích Vô Biệt, bỗng dưng thấy hơi hoảng hốt. Nàng nhớ lúc nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-cuop-hoang-hau-cua-tram/3512794/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.