Chương trước
Chương sau
Từ khi Ân Mịch Đường có kinh nguyệt từ bốn tháng trước, Ngụy Giai Minh đã lo lắng vì chuyện này rất nhiều. Hôn sự của Ân Mịch Đường và Hoàng đế là từ nhỏ đã định xuống, nàng lại sống ở trong cung. Ngụy Giai Minh còn nghe nói Ân Mịch Đường ngày nào cũng chạy đến Cung Thanh Điện, đi lại cùng Hoàng đế rất gần.

Theo lý mà nói thì cho dù có hôn ước rồi cũng không nên như thế. Nếu người có hôn ước với Ân Mịch Đường là người khác thì Ngụy Giai Minh tuyệt đối sẽ không cho phép. Nhưng ai bảo người có hôn ước cùng Ân Mịch Đường lại là Hoàng đế chứ? Hoàng đế là người nào? Ngụy Giai Minh muốn quản thì có quản được sao?

“Con …” Ân Mịch Đường muốn kể rõ những khổ não của mình, nhưng nàng rất nhanh lại nghĩ đến một chuyện càng quan trọng hơn. Nàng quan sát vẻ mặt của Ngụy Giai Minh rồi hỏi: “Nương, ngài và cha có biết Nhị thúc đã xảy ra chuyện rồi chưa?”

Ngụy Giai Minh nhíu mày, sau đó gật đầu: “Biết, cha con cũng rất lo lắng. Nhị thúc con bản lãnh lớn, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Ngụy Giai Minh an ủi nữ nhi, cũng là an ủi chính mình.

Nàng nắm lấy tay Ân Mịch Đường, vỗ vỗ lưng bàn tay nữ nhi nói: “Được rồi, nên nói cho nương biết đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Đường Đường của nương đã mấy năm chưa rơi nước mắt rồi.”

Ngụy Giai Minh vừa nói vừa dùng ngón tay lau lau khóe mắt ướt át của Ân Mịch Đường.

Ân Mịch Đường bị Ngụy Giai Minh nói cho ngượng ngùng. Sau khi kích động ban đầu qua đi, nàng cũng cảm thấy bản thân mình thực quá chẳng hiểu ra làm sao rồi, bộ dạng chạy về nhào vào lòng nương khóc thực đúng là để người chê cười.

Ngụy Giai Minh nhìn thấy trên mặt Ân Mịch Đường chậm rãi nhiễm lên sắc đỏ nhạt, cười lắc lắc đầu, ôn nhu nói: “Đứa ngốc này, cho dù con có lớn đến đâu thì ở trong lòng cha và nương cũng đều chỉ là đứa nhỏ thôi.”

Ân Mịch Đường ngước đầu lên nhìn Ngụy Giai Minh, cuối cùng cũng một năm một mười nói ra những chuyện xảy ra với mình gần đây. Nói xong mắt nàng lại ướt, ủy khuất dụi đầu vào đùi Ngụy Giai Minh.

“Này ….” Ngụy Giai Minh sửng sốt một trận, “Đúng là đứa nhỏ ngốc.”

Ân Mịch Đường úp sấp trên đùi Ngụy Giai Minh, chậm rãi duỗi tay ra, nhìn tấm bùa bình an kia rồi nghẹn ngào nhỏ giọng nói: “Nương, con thấy mình trở nên thật xấu xa. Thư Hương tốt với con như vậy, bây giờ nàng lại xảy ra chuyện thế kia, con còn … tùy hứng như đứa trẻ con vậy ….”

“Nếu con thực sự là một đứa trẻ tùy hứng thì đã không suy nghĩ lung tung như vậy rồi.”

Ân Mịch Đường không hiểu được, nàng ngồi thẳng dậy, khó hiểu nhìn Ngụy Giai Minh.

“Bởi vì con thích hắn đó.”

Những tâm sự bản thân mình mơ mơ hồ hồ không rõ dường như bị đâm thủng trong chốc lát, Ân Mịch Đường ngây ngốc nhìn Ngụy Giai Minh, nàng nghe thấy tiếng trái tim mình đang nhảy lên thình thịch thình thịch.

Mê mang, nghi hoặc không rõ, lại ẩn ẩn có thứ gì đó ở cửa trái tim, giống như mầm cây non sau mưa nằm dưới đất chỉ chờ đến một chớp mắt sau liền phá đất mà ra.

Ngụy Giai Minh lại không cho nữ nhi cơ hội ngưng nghỉ, tiếp tục nói: “Đường Đường, con có biết Hoàng thượng là người nào không?”

“Hoàng thượng tự nhiên chính là Hoàng thượng rồi.”

Ngụy Giai Minh đã từng bất mãn về chuyện hôn sự này, cũng không phải vì nàng có ý kiến gì với Thích Vô Biệt, mà là có ý kiến đối với thân phận này của hắn. Thân phận Hoàng đế dựng ở đó, làm chuyện gì cũng phải suy xét rất nhiều. Quân tâm khó dò, càng huống chi vị Hoàng đế này lại là Thích Vô Biệt, là người từ nhỏ đã được đẩy lên vị trí chí cao, làm việc hay nói chuyện, tâm tư đều rất kín đáo.

Ngụy Giai Minh thở dài.

“Nương, nương sao thế?”

Ngụy Giai Minh nhìn gương mặt trẻ con mơ màng của Ân Mịch Đường, trong lòng có hơi không phải tư vị gì. Nếu là nữ nhi nhà bình thường, khi tình yêu chớm nở chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất.

Nhưng người đó là Hoàng đế.

“Hoàng đế ấy, là người chất chứa rất nhiều người rất nhiều việc trong lòng. Mỗi một chuyện hắn làm, mỗi một câu hắn nói, đều đã trải qua suy nghĩ đánh giá kỹ lưỡng. Con nhìn thấy hắn khen ngợi bức tranh mẫu đơn của Hàn Thiều Hoa, lại không biết một ngày trước ngày hôm đó huynh trưởng của Hàn Thiều Hoa đã hy sinh vì nhiệm vụ. Con nhìn thấy hắn phí tâm tư tặng đồ cưỡi ngựa cho Ngô Kiến, nhưng con lại không nghĩ đến tại sao Ngô Kiến lại phải phô trương thanh thế mặc bộ đồ cưỡi ngựa kia đi dạo họp chợ khi không cần thiết này? Đến cả đứa nhỏ như con cũng biết đến chuyện này, thì toàn triều văn võ bá quan hoặc là dân chúng, có ai mà không biết được chứ? Có một thứ, gọi là quân ân.”

“Những người ở trong cung làm bồi đọc giống con, mỗi một cái tên đều là Hoàng thượng định xuống. Con thử nghĩ lại xem, sau lưng mỗi một người đều là gia đình như thế nào? Cho dù là Thẩm gia hay Mộ Dung gia, mặt ngoài thì dường như đều là đứa nhỏ có quan hệ thân thích với Hoàng gia, nhưng có người nào không nắm giữ chức quan quan trọng trong triều đình đâu cơ chứ?”

Ân Mịch Đường mê man nhìn Ngụy Giai Minh, trong lòng nàng thực loạn. Đây là lần đầu tiên nàng nghe được những lời như thế này, nàng từ nhỏ đã cùng lớn lên, cùng học tập với những hài tử kia. Những thứ từ nhỏ đã quen thuộc như chuyện bình thường, càng làm cho người ta dễ dàng bỏ qua nhất.

Ngụy Giai Minh ngừng lại một chút cho nữ nhi tự mình nghĩ thông. Ân Mịch Đường sớm muộn gì cũng phải gả cho người Hoàng gia, bây giờ lại bởi vì tâm tính nữ nhi mơ màng này mà thương tâm. Ngụy Giai Minh không thể không nói với nàng những cái này sớm được.

Thấy sự mờ mịt trong mắt nữ nhi tiêu tán đi một chút, Ngụy Giai Minh mới tiếp tục nói: “Đường Đường, mở rộng suy nghĩ của mình ra rồi suy nghĩ lại một chút. Trừ những tiểu cô nương bọn con, Hoàng đế lại đối đãi với mấy người bồi đọc của Nhị điện hạ như thế nào? Người khác có lẽ con còn không biết, nhưng Thiếu Bách ca ca của con thì có lẽ biết được không ít chứ.”

Ân Mịch Đường chầm chậm gật đầu, “Cách một khoảng thời gian Hoàng thượng sẽ đến Nhật Chiếu Đường, lần nào đi cũng đều sẽ có thưởng, đây cũng là quân ân sao? Cũng là không tách rời được việc có liên quan với gia tộc sau lưng mỗi người sao?”

“Ngược lại cũng không phải tất cả đều như vậy. Con xem Thiếu Bách ca ca của con, lần nào về nhà cũng mệt đến nửa chết nửa sống. Bài học của những nam hài bồi đọc này thập phần hà khắc, Hoàng thượng không chỉ là vì gia tộc sau lưng bọn họ, cũng là vì sau này tuyển chọn nhân tài. Làm Hoàng thượng ấy mà, trời sinh đã biết bồi dưỡng người tài sau này cho mình sử dụng rồi.”

Qua rất lâu rất lâu sau Ân Mịch Đường mới gật gật đầu, lầm bầm: “Đều mang theo thật nhiều mục đích …”

Nàng lại quay đầu qua nhìn Ngụy Giai Minh: “Nương, vậy huynh ấy tốt với con là vì Ân gia sao? Là bởi vì Nhị thúc sao? Nhị thúc chưa có tử tự, cho nên mới sẽ chọn đứa nhỏ khác từ trong Ân gia sao …”

Ngụy Giai Minh ngẩn ra, nàng không nghĩ đến Ân Mịch Đường sẽ nghĩ đến cái này.

Ân Mịch Đường nói cũng không sai, ít nhất trưởng tử Ân gia Ân Thiếu Bách đích đích thực thực là đại diện Ân gia tiến cung. Còn về Ân Mịch Đường thì Ngụy Giai Minh cũng không dễ nói. Nhưng lúc này người làm mẫu thân nào có ai không đau lòng nữ nhi đây? Nào có nỡ lòng để mầm non mới phá đất mà ra lại phải chịu mưa xối.

“Đường Đường, tại sao con lại được chọn vào cung không quan trọng, quan trọng là sau này con phải gả cho Hoàng thượng, trở thành Hoàng Hậu. Các con sau này đã được chú định là không thể giống như những đôi phu thê bình thường khác. Người làm Hoàng đế phải từng bước cẩn thận, người làm Hoàng Hậu há lại có thể ngày ngày làm nũng phát giận là được hay sao?” Ngụy Giai Minh có chút đau lòng nắm lấy tay Ân Mịch Đường, “Có rất nhiều chuyện, con phải bắt đầu học hỏi rồi.”

“Nương!” Ân Lạc Thanh vội vàng chạy đến hậu viện, “Hoàng Thượng đến rồi!”

Trong mắt Ngụy Giai Minh lóe qua một tia kinh ngạc, nàng quay đầu lại hỏi Ân Mịch Đường: “Con là từ chỗ Hoàng Thượng trực tiếp chạy về hả?”

Ân Mịch Đường có chút chột dạ cúi thấp đầu.



“Có lẽ Hoàng Thượng đang nói chuyện cùng cha con, con đi về thay một bộ y phục khác trước đi. Nhìn xem này, đều nhăn nhúm cả rồi. Lúc nào gọi con ra thì con hãy ra nhé!”

“Ồ …”

Ngụy Giai Minh nhìn nhị nữ nhi Ân Lạc Thanh ở không xa, chậm rãi cau mày lại. Đại nữ nhi khi còn rất nhỏ đã gả rồi, tiểu nữ nhi đều đã bắt đầu nảy mầm rồi. Nhị nữ nhi giờ cũng đã mười bốn, nên nghị thân cho nhị nữ nhi rồi.

Aiz, lại giữ thêm một năm đi.

Aiz, vẫn là nhị nữ nhi đỡ lo nhất.

Ân Mịch Đường trở về phòng mình tắm rửa chải đầu lại, rồi thay một bộ y phục sạch sẽ khác. Nàng chọn chiếc áo kép ngắn màu vàng lông ngỗng, phối cùng chiếc váy xếp màu ngà. Nhìn cả người ấm ấm áp áp.

Nàng vừa mới thay xong y phục thì Thích Vô Biệt liền đến.

Thích Vô Biệt đứng ở cửa, trên người mang theo một cỗ mùi vị phong trần mệt mỏi.

Ân Mịch Đường dời ánh mắt, bảo nha hoàn thêm than lửa.

Nhìn Thích Vô Biệt đi đến gần, Ân Mịch Đường nhỏ giọng nói: “Hôm nay sao Hoàng Thượng lại có thời gian xuất cung …”

“Tại sao ta xuất cung muội không biết sao?”

“Làm sao muội biết ….” Ân Mịch Đường đột nhiên lại khẩu thị tâm phi nói.

Thích Vô Biệt bước lên hai bước đi lại gần Ân Mịch Đường nắm cái cằm của nàng, nâng mặt nàng lên. Trước là nhìn bên mặt bị Ân Mịch Đường tự cho mình một cái tát kia, sau đó là đánh giá vẻ mặt của Ân Mịch Đường.

“Vẻ mặt này hình như là đã bình thường lại rồi nhỉ.”

Nha hoàn còn đang ở trong phòng đó. Ân Mịch Đường bị Thích Vô Biệt nắm lấy cằm như thế thì cảm thấy không thoải mái. Nàng quay mặt tránh đi, lùi ra sau một bước.

“Muội vẫn luôn rất bình thường mà!”

Thích Vô Biệt cười một tiếng, Ân Mịch Đường càng chột dạ.

“Thật không sao?”

“Đương nhiên.”

“Không sao thì tốt, ta đến nhìn muội một cái thôi, phải trở về rồi.”

Ân Mịch Đường buột miệng: “Không được.”

Thích Vô Biệt có chút kinh ngạc khiêu mi nhìn nàng.

Ân Mịch Đường bịt miệng mình lại, buồn bực nói: “Muội không nói gì hết, huynh nghe nhầm rồi!”

Ánh mắt thăm dò của Thích Vô Biệt nhìn Ân Mịch Đường một lát mới hỏi: “Về cung với ta nhé?”

Ân Mịch Đường mím môi không lên tiếng, xoay mặt sang một hướng khác.

À, trầm mặc chính là đồng ý rồi.

Thích Vô Biệt đi lên trước một bước nắm lấy tay nàng. Ân Mịch Đường hơi dùng sức giãy dụa một chút, nhưng chút sức đó của nàng không có tác dụng gì, cổ tay vẫn bị Thích Vô Biệt nắm chặt trong lòng bàn tay.

Tuy là, nàng vốn cũng không dùng sức rất lớn.

Thích Vô Biệt kéo Ân Mịch Đường đi đến cửa, từ trên giá quần áo cầm một chiếc áo khoác lông xù tự mình mang lên cho nàng, mũ áo cũng giúp nàng đội lên. Một đám lông xù màu trắng trên mũ rũ xuống cơ hồ che mất tầm mắt của Ân Mịch Đường.

Che mất tầm nhìn rồi, Ân Mịch Đường đưa tay đẩy đẩy lên trên.

Nhưng đi đến trong vườn lại có một trận gió kèm theo bụi đất thổi qua, Ân Mịch Đường liền nghiêng người dựa vào Thích Vô Biệt, nhắm chặt mắt lại. Gió rất to, thổi cái mũ áo khoác của nàng bay ra sau. Thích Vô Biệt đưa tay kéo chiếc mũ trùm xuống lại, chỉ để lộ nửa gương mặt.

“Có ta dắt đây, không ngã được đâu.”

Ân Mịch Đường quả nhiên không mở mắt ra nữa.

Hình như gió đã nhỏ đi một chút, Ân Mịch Đường hơi vén vành mũ lên một chút, trộm nhìn Thích Vô Biệt ở bên cạnh.

Bên má Thích Vô Biệt có chút gầy, vành mắt cũng có một tầng xanh.

Ân Mịch Đường cúi thấp đầu, lần nữa nhắm mắt lại để mặc cho Thích Vô Biệt dắt nàng đi. Trái tim phiền loạn rất lâu rất lâu đột nhiên bình tĩnh lại.

An an tĩnh tĩnh ở đó, hơn nữa bên trong còn chứa đựng một người, người này ở ngay bên cạnh nàng, đang dắt nàng đi.

Ngụy Giai Minh và Ân Tranh đứng ở cửa lớn Ân phủ nhìn Ân Mịch Đường cùng Thích Vô Biệt lên xe ngựa, lại nhìn xe ngựa chạy đi. Phu thê hai người không hẹn mà cùng thở dài.

Ngụy Giai Minh nói: “Lạc Thanh không bao lâu nữa cũng phải gả rồi.”

Ân Tranh trầm mặc một chút, nói: “Nếu buồn chán quá thì lại sinh một đứa nữa nuôi chơi nha?”



Ngụy Giai Minh trừng hắn một cái, xoay người đi vào. Vừa đi vừa nói: “Con cái đều là của nợ, đều là tổ tông! Không sinh nữa! Thế nào cũng không sinh nữa! Nếu thời gian có thể quay ngược lại thì ta hận không thể không sinh đứa nào hết!”

Ân Tranh cười đuổi theo Ngụy Giai Minh, nói: “Cũng có thể không sinh mà, chúng ta nhận một đứa về nuôi chơi, con đường bên kia có rất nhiều hài tử không cha không nương đó thôi, còn có thể làm việc thiện …”

Bởi vì chuyện của Ân Đoạt mà Ân Tranh vốn có chút lo lắng, trong lòng sầu muộn, thấy Ngụy Giai Minh nói như vậy cũng cười lên. Hắn chẳng qua chỉ là tùy tiện nói đùa thôi, nhưng không nghĩ đến chuyện này âm kém dương sai lại thành thật rồi.

Đó là một ngày nào đó một tháng sau, Ân Tranh cùng Ngụy Giai Minh nhận được tin tức từ biên cảnh, nói là Ân Đoạt tạm thời bình an vô sự. Phu thê hai người đều thở phào một hơi. Tảng đá lớn trong lòng được đặt xuống, nhân ngày Ân Tranh hưu mộc hai người họ liền đi họp chợ đi dạo, vừa khéo gặp được một đứa nhỏ sắp bị đói chết ở bên đường. Nhìn đứa nhỏ đáng thương liền ôm đứa nhỏ kia về nuôi. Đứa nhỏ thập phần gầy nhỏ, nhìn giống như tiểu cô nương vậy. Phu thê hai người ôm đứa nhỏ về, cho hạ nhân tắm rửa thay y phục cho nó rồi mới phát hiện là tiểu nam hài. Tiểu nam hài gầy đến da bọc xương, một đôi mắt lại rất lớn, nó sợ hãi nhìn Ngụy Giai Minh và Ân Tranh, mặc kệ hai người nói với nó thế nào cũng không từng mở miệng.

Thì ra là một đứa bé câm.

Trong lòng Ngụy Giai Minh có tính toán, nuôi nó trong viện rồi phái mấy hạ nhân đến chăm sóc. Triệu ma ma và Trần ma ma từ nhỏ luôn chăm sóc bên người Ân Mịch Đường, bây giờ nàng lớn rồi thì đi đâu cũng thích mang theo mấy nha hoàn cùng tuổi hơn. Triệu ma ma và Trần ma ma liền nhàn hạ.

Ngụy Giai Minh liền để Triệu ma ma và Trần ma ma tạm thời chăm sóc đứa nhỏ này.

Một ngày này, Thích Vô Biệt rút ra ít thời gian đến Vương phủ của Vưu Hà. Đây đã là lần thứ ba trong tháng này hắn đến đây. Khi dời đô, Vưu Hà muốn lưu lại Ngạc Nam, nhưng lại bị Thích Vô Biệt ép chuyển đến Liên An thành.

Ảnh vệ gõ cửa Vương phủ, đợi cả nửa ngày cũng không có ai ra mở cửa. Ảnh vệ cảm thấy Vưu Hà làm Vương gia thực quá tệ rồi, một Vương phủ lớn thế này mà chỉ có bốn năm hạ nhân thôi. Bình thường gõ cửa nửa ngày cũng không có ai đáp lời, quản gia không biết bận bịu gì ở đâu rồi.

Thực ra ảnh vệ cũng không hiểu được tại sao Hoàng Thượng lại đột nhiên phong Vương cho Vưu Hà.

“Bệ hạ, hay là đạp cửa vào?” ảnh vệ quay đầu hỏi.

“Đạp đi.”

Thích Vô Biệt bước vào Vương phủ liền trực tiếp đi đến hậu viện. Qủa nhiên không chỉ Vưu Hà và Ân Du ở hậu viện, mà mấy hạ nhân ít ỏi đến đáng thương kia trong Vương phủ cũng đều ở đây. Sáu bảy người không phân chủ tớ đang bận trồng hoa, cắt cành, nhổ cỏ …

“Sao ngươi lại đến nữa? Ngươi không ở trong cung làm Hoàng đế của ngươi cho tốt mà cứ chạy đến đây suốt làm cái gì? Rảnh quá hả?” Vưu Hà bất lực nhìn Thích Vô Biệt. Hắn lắc lắc cánh tay cho ống tay áo trượt lên trên một chút, không muốn dính phải bùn đất ở hai bàn tay.

“Đúng nha.” Thích Vô Biệt cười thoải mái, “Rảnh đến nỗi phải đến tìm một nửa địch nhân như ngươi uống rượu đây.”

Vưu Hà liếc hắn một cái, bất lực xoay người phân phó hạ nhân làm tiếp, sau đó mang Thích Vô Biệt đi đến sảnh trước.

Thích Vô Biệt lần nữa được uống rượu thanh trúc của Vưu Hà ủ, nhíu mày đặt chén rượu xuống, nói: “Sao lại cảm thấy mùi vị thay đổi rồi nhỉ.”

“Ngươi thích thì uống, không uống thì thôi!’

Ảnh vệ ở một bên kéo dài mặt. Hắn thực không chịu nổi thái độ này của Vưu Hà đối với Bệ hạ.

Nhưng Thích Vô Biệt lại không để ý.

Từ sau khi Thẩm Thư Hương xảy ra chuyện, tâm thái của Thích Vô Biệt xảy ra một ít thay đổi. Có lúc sẽ đột nhiên mệt mỏi, thậm chí đột nhiên một trận cảm giác vô lực bao trùm lên. Hắn là người trọng sinh, dường như đều bị ngăn cách một tầng với người bên cạnh. Cái loại cảm giác ngăn cách bên ngoài này có chút tư vị cô độc. Mà Vưu Hà là người trở lại từ đời trước giống hắn, cho nên cho dù là lập trường giữa hắn và Vưu Hà bất đồng đi nữa, thì ở chỗ này hắn luôn có thể tìm được một loại cảm giác quen thuộc.

Thích Vô Biệt buồn cười nhìn con thỏ làm ổ ở bên cửa: “Đến cả thỏ cũng nuôi luôn rồi hả? Những ngày này ngươi sống rất tiêu dao khoái hoạt nha.”

“Còn không phải do ngươi ban tặng sao.”

Thích Vô Biệt thật tâm thật ý nói: “Làm người ta rất hâm mộ.”

Vưu Hà vén mí mắt liếc hắn một cái, nói: “Ngươi lại không phải là chưa từng trải qua những ngày tháng thế này.”

“Quá ngắn.” Thích Vô Biệt than thở.

Hai năm mang Ân Mịch Đường rời khỏi Thích quốc đúng là những ngày nhẹ nhõm khoái hoạt nhất trong kiếp đó.

“Dù sao thì, đời này ngươi cũng đừng có nghĩ đến nữa.” Vưu Hà cười cười, “Không sao, những ngày mà ngươi muốn sống, ta giúp ngươi sống nhé.”

“Hôm nay đến đây là có chuyện muốn nói với ngươi.” Thích Vô Biệt ngừng một chút, “Túc Vũ Hành sắp đến kinh thành rồi.”

Nụ cười bên khóe miệng Vưu Hà cứng lại một chút, hắn gật gật đầu, nói: “Xem ra những ngày tiêu dao này của ta cũng không còn bao lâu nữa. Ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện không.”

“Ngươi nói đi.”

“Vậy lấy ra quy củ cũ thế nào?”

Không liên lụy cha mẹ người nhà.

Đây là quy củ giang hồ năm đó Thích Vô Biệt và Vưu Hà từng cùng nhau định xuống.

“Yên tâm đi, huynh trưởng ngươi là bằng hữu của phụ Hoàng và mẫu Hậu ta, tức phụ ngươi là tỷ tỷ của thê tử ta.” Thích Vô Biệt có chút vô lực.

Trong lòng hắn và Vưu Hà sáng như gương, Túc Vũ Hành ngăn cách giữa hai người bọn hắn, lập trường của hai người lại bất đồng, chiến trường gặp lại chẳng qua là chuyện sớm muộn mà thôi. Bây giờ Túc Vũ Hành sắp đến kinh thành rồi, thì càng đẩy nhanh thời gian bọn họ đi về hướng đối lập thôi.

Khi Thích Vô Biệt rời đi, Vưu Hà gọi hắn lại. Thích Vô Biệt xoay người qua, nhìn thấy Vưu Hà nở nụ cười vô tâm vô phế nói: “Vô Biệt, ta lấy mạng của ta đến đối mạng của Túc Vũ Hành được không?”

Do dự trong lòng Thích Vô Biệt chỉ hiện lên trong chớp mắt, rất nhanh đã bị hắn triệt để dập tắt.

“Không được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.