Lúc Vưu Hà tỉnh lại đã thấy mình nằm trên một chiếc giường xa lạ. Hắn giương mắt đánh giá trong phòng, bất kể là chăn đệm, màn giường trên giường tháp, hay là bàn ghế, tủ quần áo trong phòng, các thứ gia cụ đều dùng vật liệu thượng đẳng làm nên.
Hắn xoa đầu, cười khổ một tiếng, tự nói tự nghe: “Còn tưởng tên nhóc Thích Vô Biệt này sẽ vứt mình vào thiên lao kia chứ.”
“Vưu Hà, ngươi tỉnh rồi hả?” Ân Du từ bên ngoài tiến vào, mặt đầy vui vẻ chạy đến ngồi xuống bên giường.
Vưu Hà nhìn Ân Du cau mày, trong lòng có chút dự cảm không tốt, hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Vương phủ.”
“Vương phủ gì? Ta ngủ bao lâu rồi? Sao ngươi lại ở chỗ này?” Vưu Hà vội vàng truy hỏi.
“Vương phủ a, Vương phủ của ngươi đó. Hoàng thượng phong ngươi làm Hòa Nghị Vương rồi!”
“Hả?” đầu mày Vưu Hà xoắn lại, có chút mơ hồ.
“Ừ Ừ!” Ân Du dùng sức gật đầu, “Hoàng thượng nói ngươi trúng độc, chẳng qua bây giờ đã được giải rồi. Ngươi ngủ ba ngày, Hoàng thượng bảo ta qua đây cùng ngươi. Đúng rồi …”
Ân Du đột nhiên lại trở nên ấp a ấp úng.
“Chuyện gì?”
“Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ tứ hôn cho chúng ta! Cho nên ngươi không thể đuổi ta đi được đâu! Bây giờ ta chuyển qua đây là danh chính ngôn thuận rồi!”
Vưu Hà thẳng tắp đổ xuống giường.
Ân Du căng thẳng, vội nhích qua hỏi: “Ngươi không vui hả?”
“Không phải.” miệng Vưu Hà thì nói vậy nhưng ngữ khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-cuop-hoang-hau-cua-tram/3389441/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.