Chương trước
Chương sau
(Sàng: giường, giường rồng: chỉ giường của vua)

Sắc đêm dần trùm lên, Thích Vô Biệt vẫn luôn nhìn Ân Mịch Đường, nhìn nàng từ từ đi vào giấc ngủ, từ từ say giấc nồng. Miệng nhỏ khẽ hé, ngực nhẹ nhàng lên xuống, ngủ say.

Thích Vô Biệt cẩn thận đặt tay lên eo nàng, thấy không làm nàng tỉnh mới dùng một tay khác cởi giày nàng ra đặt ở một bên, sau đó luồn cánh tay xuống dưới đầu gối nàng, ôm nàng lên. Động tác của hắn rất chậm, sợ làm hỏng giấc ngủ ngon khó có được của Ân Mịch Đường. Hắn ôm Ân Mịch Đường ngủ say đi đến bên giường tháp, động tác nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.

Giường tháp:




Giường La Hán:




Ân Mịch Đường cau mi tâm lại, miệng nhỏ cũng hừm hừ hai tiếng. Nàng nghiêng mặt về bên kia, mi tâm đang cau lại cũng rất nhanh buông lỏng ra, tiếp tục trầm trầm ngủ, không hề tỉnh lại.

Thích Vô Biệt lúc này mới kéo chăn ở một bên qua, cẩn thận đắp lên cho nàng.

Hắn đứng bên giường nhìn Ân Mịch Đường đang ngủ say, khóe miệng ngậm một mạt ý cười ấm áp.

Hắn nghĩ đến đời trước, Ân Mịch Đường sau khi lớn lên cũng rất tham ngủ. Sáng sớm lúc tỉnh lại trong lòng hắn, vẫn luôn cau mày lại, trong miệng rầm rì rầm rì giống như con mèo nhỏ.

Những ngày trong mấy tháng đó giống như cuộc sống thần tiên vậy, chỉ đáng tiếc là quá ngắn ngủi.

Chẳng qua còn may, đời này hắn sẽ bù lại.

Ân Mịch Đường xoa xoa mắt ngáp một cái, cuối cùng tỉnh lại. Giấc ngủ này rất ngon, đã lâu lắm rồi không được ngủ ngon như thế. Ân Mịch Đường mở mắt ra, nhìn màn giường huyền sắc nhất thời có chút ngây ngẩn. Một chút mỏi mệt sót lại cũng triệt để tiêu tán, nàng ngồi bật dậy, lật cái chăn trên người ra. Trên chăn gấm huyền sắc thêu phi long đang giương nanh múa vuốt, mà đệm dưới người là một mảnh minh hoàng.

Ân Mịch Đường nhỏ giọng ‘ôi’ một tiếng: “Đây là … long sàng …”

Sao nàng lại ngủ trên long sàng vậy?

Ân Mịch Đường hoang mang quay đầu nhìn bên cạnh, trống không, Ân Mịch Đường thở phào một hơi. Biết Thích Vô Biệt không ở đây, Ân Mịch Đường buồn cười lắc lắc đầu. Thật là, bất kể vì sao nàng lại ngủ ở chỗ Thích Vô Biệt, hắn đều sẽ không chen chúc với nàng ngủ trên một cái giường đâu.

Chỉ là nàng suy nghĩ lung tung thôi.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Lưu Sơ nhấc váy vòng qua bình phong thò đầu vào nhìn long sàng một cái, thấy Ân Mịch Đường tỉnh rồi liền vội cười đi ra: “Cô nương cuối cùng tỉnh dậy rồi.”

“Đã lúc nào rồi?” Ân Mịch Đường vội hỏi.

Lưu Sơ vừa muốn đáp lời liền nghe thấy thanh âm bên ngoài, vội thu lại nụ cười trên mặt, cúi đầu đi lên hành lễ. Thích Vô Biệt phất phất tay, bước lớn đi vào nội điện.

Ân Mịch Đường ôm chân, nghiêng đầu nhìn hắn, tò mò hỏi: “Hoàng thượng không lên tảo triều sao?”

“Đã hạ triều rồi.”

Ân Mịch Đường mi tâm cau lại, nàng vậy mà ngủ đến muộn thế.

Biết nàng đang nghĩ gì, Thích Vô Biệt nói: “Có lẽ là do uống rượu đó.”

Còn chuyện Thích Vô Biệt thả một ít thuốc ngủ vào rượu của Ân Mịch Đường thì hắn không có ý định nói với nàng.



Trong mắt Ân Mịch Đường lóe lên một tia kinh ngạc, muốn nói gì đó, lại nuốt trở về.

“Có lời gì cứ nói đi, ở chỗ ta không cần phải muốn nói lại thôi như vậy.” Thích Vô Biệt nói.

Ân Mịch Đường ngẩng đầu nhìn hắn, có chút ngắc ngứ nói: “Muội ngủ giường của huynh, long sàng.”

“Nếu muội thích, sau này có thể ngủ ở đây mỗi đêm.”

Ân Mịch Đường lắc mạnh đầu, nàng mở lớn mắt trừng Thích Vô Biệt, trong hai mắt viết đầy cự tuyệt.

“Không thích sao? Ngủ không thoải mái hả?” Thích Vô Biệt cau mày hỏi.

“Không phải!” Ân Mịch Đường vẫn lắc đầu, “Không thể thế này được!”

“Thế nào? Sau này muội phải làm Hoàng Hậu, là phải đêm đêm ngủ trên chiếc giường này. Sớm chút thì lại làm sao?” Thích Vô Biệt liếc Ân Mịch Đường một cái, cố ý nói: “Theo trẫm thấy, từ hôm nay muội liền chuyển qua đây đi.”

“Không được!” Ân Mịch Đường lại lắc đầu.

“Chỗ trẫm không có gì là không được cả.” Thích Vô Biệt lạnh mặt nhìn nàng.

“Huynh …” Ân Mịch Đường giơ hai tay lên dùng sức vỗ lên cái chăn trên người, “Hừ!”

Thích Vô Biệt ‘ha’ một tiếng cười lên, hắn cười đủ rồi mới nói: “Được rồi, không đùa muội nữa.”

Ân Mịch Đường phồng hai má quan sát sắc mặt của Thích Vô Biệt, dần dần yên tâm lại. Nàng kéo chăn ra muốn xuống giường, ngoài ý muốn phát hiện dưới giường không có giày của nàng.

Thích Vô Biệt đi đến ngoài bình phong lấy giày của nàng qua.

Ân Mịch Đường có chút mờ mịt, giày của nàng ở bên ngoài à? Vậy nàng chân trần đi vào sao? Nàng không nhớ gì cả. Chuyện tối hôm qua nàng đều không nhớ, chỉ ẩn ẩn nhớ hình như mình tức giận với Thích Vô Biệt, còn đã nói cái gì thì lại không hề có chút ấn tượng nào.

“Hoàng thượng, tối qua muội phát cáu với huynh hả?”

“Ừ.”

Mắt Ân Mịch Đường quả nhiên trợn tròn, nàng nhanh chóng chuyển động con ngươi, giải thích cho mình: “Hoàng thượng ép muội uống rượu, muội say rồi, không nhớ nữa.”

Trên mặt khó được hồi phục ba phần tính khí trẻ con.

Thích Vô Biệt cười lên, hỏi: “Rượu uống ngon không?”

Ân Mịch Đường vội vã mang giày: “Muội phải trở về, tiết ngâm muộn mất rồi.”

“Hôm nay Thanh Tiên Lâu không học.”

Ân Mịch Đường bừng tỉnh, lúc này mới nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ được về nhà. Nàng lại vội nói: “Vậy muội phải đi sớm chút, nương nhất định đang ở ngoài cung đợi rồi.”

“Không vội, y phục đã lấy qua đây rồi, rửa mặt chải đầu xong rồi từ đây xuất cung là được.”

Ân Mịch Đường rất muốn hỏi một câu tại sao, lời đến bên miệng lại nuốt xuống. Nàng mấp máy miệng, theo Lưu Sơ đi rửa mặt chải đầu. Làm nàng không nghĩ đến là, lúc xuất cung Thích Vô Biệt cũng đưa nàng đi.



Ân Mịch Đường ngồi trong liễn xa của Thích Vô Biệt nhìn bộ chuông thiếu mất một cái ở trên góc bên trái, có chút chột dạ: “Hoàng thượng, không bổ sung lên sao?”

“Còn đang làm.”

“À..” Ân Mịch Đường cúi đầu không nói thêm.

Liễn xa vòng qua con đường sạch sẽ rộng rãi rất lâu, Ân Mịch Đường quay đầu qua, cau mày nhìn Thích Vô Biệt, nói: “Hoàng thượng, không phải là huynh rất bận sao? Sao lại muốn tiễn muội?”

“Thuận đường.”

“Thuận đường? Đường xuất cung sao?”

“Ừ, thuận đường.”

Ra đến cửa cung, Ân Mịch Đường vừa liếc mắt liền nhìn thấy xe ngựa nhà mình, đồng thời cũng nhìn thấy một chiếc xe ngựa khác. Nàng nhìn Thích Vô Biệt bước lên chiếc xe ngựa phổ thông kia mới hiểu rõ Thích Vô Biệt muốn xuất cung, tiễn nàng thật sự là thuận đường.

Thì ra Hoàng thượng có thể tùy tiện xuất cung sao? Ân Mịch Đường còn tưởng là người trong cung khó có thể xuất cung một lần chứ. Nàng cố gắng lật lại trí nhớ, trong ấn tượng, đây hình như là lần đầu tiên Thích Vô Biệt xuất cung. Nhìn xe ngựa của Thích Vô Biệt đã chạy xa, Ân Mịch Đường không nhịn được có chút nghi hoặc, hiếu kỳ có chuyện gì mà phải tự thân Hoàng thượng xuất cung đi làm nhỉ.

“Đường Đường.” Ngụy Giai Minh từ trên xe ngựa nhảy xuống, vẫy tay với nàng.

Dưới ánh mặt trời, màu tóc trắng của Ngụy Giai Minh đặc biệt chói mắt, Ân Mịch Đường chớp chớp mắt. Mỗi lần nhìn thấy đầu tóc trắng kia của nương, trong lòng Ân Mịch Đường đều rất khó chịu. Nàng vẫn cảm thấy mình rất có lỗi với nương, là nàng hại nương lo lắng buồn rầu, mới làm cho mái tóc xanh xinh đẹp vốn có của nương biến thành thế này. Mỗi lần nghĩ đến lúc tỉnh lại, nhìn thấy mái tóc bạc trắng, đôi mắt sưng đỏ, vẻ mặt tiều tụy của nương, Ân Mịch Đường đều đau lòng muốn chết, hận không thể thay nương hứng chịu những thứ này.

Ngụy Giai Minh lại gọi thêm một tiếng, Ân Mịch Đường mới tỉnh táo lại, nàng lần nữa vẽ ra nụ cười xán lạn, chạy về phía Ngụy Giai Minh.

Ngụy Giai Minh cười ôn nhu nhìn tiểu nữ nhi chạy về phía mình. Nàng xoa xoa đầu Ân Mịch Đường, cất giọng ôn nhu hỏi: “Sao lại muộn thế?”

Ngụy Giai Minh vừa hỏi vừa đỡ Ân Mịch Đường lên xe ngựa.

“Ngủ dậy muộn …” Ân Mịch Đường quyết định giấu chuyện hôm qua bị Hoàng thượng ép uống rượu.

May là Ngụy Giai Minh biết hôm qua trong cung có yến tiệc, chỉ cho là tiểu nữ nhi tham chơi, cũng không hỏi nhiều. Xe ngựa chạy về phía Ân gia, Ân Mịch Đường gối đầu lên đùi Ngụy Giai Minh, hỏi: “Nương, chúng ta còn đi xem họp chợ không?”

Mấy tháng gần đây, mỗi khi đến ngày Ân Mịch Đường về nhà đều là Ngụy Giai Minh đến đón nàng, Ngụy Giai Minh đều sẽ mang nàng đi dạo một vòng họp chợ, rồi mới về nhà.

Ngụy Giai Minh mơn trớn bàn tay Ân Mịch Đường, cười nói: “Hôm nay không đi, chúng ta về nhà sớm chút.”

“Tại sao?” Ân Mịch Đường ngồi thẳng dậy.

Ngụy Giai Minh thở dài, nhất thời cảm thấy có chút lo âu. Nàng cân nhắc một chút mới nói: “Hôm nay có người đến cửa hỏi cưới tỷ tỷ con.”

Nói xong, mi tâm nàng cau lại càng thêm chặt.

Hôm nay là ngày Ân Du vui mừng nhất trong năm - - Vưu Hà đến cửa hỏi cưới nàng.

Miệng Ân Du cười đến không khép lại được. Nàng cao hứng nha! Vưu Hà quả nhiên thực hiện lời hứa của hắn đến hỏi cưới rồi! Hắn làm được rồi!

Đáng tiếc mặt của Ân Tranh lại đen đến đáng sợ.

Ân Lạc Thanh kéo kéo tay áo Ân Du, bất lực nói: “Tỷ, tỷ thu liễm lại chút đi được không, tỷ xem xem mặt cha đều đen thành như thế rồi kìa.”

Ân Du lúc này mới thu lại nụ cười trên mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.