Một chút buồn ngủ của Ân Mịch Đường cũng bị đuổi chạy rồi, ngây ngốc đứng ở cửa.
Ân Lạc Thanh cúi thấp đầu, “Con, con nghe trộm …”
Ân Tranh hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy vai nhị nữ nhi, cố gắng để giọng nói của mình không run rẩy, hỏi: “Con còn biết những gì?”
“Con không biết …” Ân Lạc Thanh đỏ mắt lắc đầu, “Nương cái gì cũng không nói với con …”
Ân Lạc Thanh đột nhiên bật khóc, nàng dùng sức cúi thấp đầu, nước mắt một viên lại một viên rơi xuống, “Ban ngày nương sẽ bình thường nói nói cười cười, nhưng đêm về đợi lúc con và tỷ ngủ rồi sẽ trộm chạy ra ngoài khóc. Có lúc ở trên đường, ban, ban đêm phải ngủ trên xe ngựa, nương sợ làm ồn bọn con ngủ, không dám khóc ra tiếng, liền dùng trâm đâm, đâm bàn tay mình …”
Ân Tranh rất không muốn rơi lệ trước mặt con gái, nhưng hắn làm không được. Nước mắt cứ cướp đường chạy ra. Hắn và Ngụy Giai Minh quen biết từ nhỏ, sau đó làm phu thê sớm chiều ở bên mười một năm.
Ngụy Giai Minh là người sẽ không bao giờ rơi lệ.
Ân Tranh cố gắng khống chế cảm xúc của mình, ôm Ân Lạc Thanh vào lòng nhẹ nhàng vỗ về, dỗ nàng: “Không khóc, không khóc …”
Đợi dỗ Ân Lạc Thanh cảm xúc tốt lên chút, Ân Tranh mới tiếp tục hỏi nàng: “Lạc Thanh, nói tất cả những gì con nghe được cho phụ thân nghe.”
Ân Lạc Thanh gật gật đầu, nàng dùng lưng bàn tay lau nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-cuop-hoang-hau-cua-tram/3389419/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.