Thái Hậu cười nói: “Được rồi, lúc nào con sửa được thói quen này của nàng, lúc đó ý chỉ tứ hôn của mẫu hậu sẽ đến.”
Thích Vô Biệt cười lên, nói: “Nếu đã như thế, hoàng nhi cũng quyết định tặng mẫu hậu một thứ.”
“Hở? Nói nghe xem?” Thái Hậu cúi người xuống, ánh mắt ngang với tầm mắt của Thích Vô Biệt, mang theo chút mong chờ nhìn nhi tử của mình.
“Không quá năm năm, dời đô.” Thích Vô Biệt ngưng một chút, “Nơi không có mùa hạ.”
Thái Hậu sửng sốt, ngốc ngốc nhìn Thích Vô Biệt nửa buổi. Nàng từ từ ôm Thích Vô Biệt vào lòng, khoang mũi lên men. Đầu mày Thích Vô Biệt chau lại, hắn vẫn không quá thích ứng việc bị mẫu hậu ôm vào lòng …
Thái Hậu nhanh chóng thu hồi cảm xúc, buông Thích Vô Biệt ra, cười nói: “Vô Biệt của ta không thể mệt như thế được. Năm năm quá ngắn quá vội rồi, mười năm đi, mười năm có được không?”
Nàng đưa ngón tay út ra trước mặt Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt chưa kịp nói gì thì Thái Hậu đã cầm lấy cổ tay hắn, đem ngón tay hắn ngoắc lấy ngón tay út của Thái Hậu, lắc lắc, “Quyết định như thế nhé!”
Ngày thứ hai, Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu lặng lẽ rời khỏi hoàng cung, không kinh động bất cứ người nào. Hai người họ trước nay không phô trương hình thức, đến đi đều là lặng lẽ.
Thích Vô Biệt đứng trong đình viện nhìn về phương hướng Túc Bắc, ước chừng lúc này Thái Hậu và Thái Thượng Hoàng đã ra khỏi kinh thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-cuop-hoang-hau-cua-tram/3389417/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.