Trong mơ Thích Vô Biệt dường như cảm nhận được có người mở cửa sổ ra, gió ngoài cửa sổ thổi vào thổi bay chăn trên người hắn. Hắn cau mày lại, còn chưa kịp mở mắt kéo chăn thì cơn gió kia lại đem chăn thổi trở lại. Cửa sổ hình như cũng đóng lại rồi, trong phòng lại lần nữa trở nên ấm áp.
Thích Vô Biệt trầm trầm ngủ lại. Lần ngủ này, hình như hắn ngửi được một mùi hương nhàn nhạt. Hắn nói không rõ đấy là mùi gì, chỉ cảm thấy rất dễ ngửi, hơn nữa còn rất là quen thuộc. Trong hương thơm dễ chịu này, Thích Vô Biệt ngủ rất sâu rất sâu, dường như còn ngủ ngon hơn cả dùng thuốc ngủ trong bát thuốc tối qua nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, mệt mỏi trên người Thích Vô Biệt dần dần thối lui, cuối cùng cũng mở mắt ra. Thích Vô Biệt nhắm mắt lại, chậm rãi, lại mở mắt ra lần nữa.
Ân Mịch Đường nghiêng người nằm bên cạnh hắn, nàng ngủ rất ngon, tầng mi dày tạo thành hai cái bóng cong cong, miệng nhỏ của nàng nửa mở, nước miếng chảy xuôi làm khóe miệng nàng trở nên ướt át.
Thích Vô Biệt bật người ngồi dậy.
Ân Mịch Đường ‘hừm hừm’ hai tiếng, sau đó lật người nằm ngửa, đôi tay nhỏ nắm lại thành quyền đặt lên hai bên đầu.
Thích Vô Biệt quay qua nhìn nàng một hồi, mới từ từ ý thức được đây đúng thật là Ân Mịch Đường. Không cần phải suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán được chắc chắn là Ân Mịch Đường lại ngủ trưa ở đây, bị Thái Hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-cuop-hoang-hau-cua-tram/3389415/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.