Sáng hôm sau lúc Chu Từ Bạch tỉnh giấc, cậu theo thói quen muốn vòng tay sang ôm lấy Cố Ký Thanh, kết quả sờ một vòng bên cạnh, khoảng không trống rỗng khiến cơ thể theo bản năng thức tỉnh nhanh hơn cả ý thức, đứng phắt dậy gọi tên: “Cố Chỉ Chỉ!”
Nhưng toàn bộ đỉnh núi chỉ còn lại một túp lều vải, một chiếc xe, một con người, thế nên thứ đáp lại cậu chỉ là tiếng vang vọng của rừng núi.
Xong rồi.
Suy nghĩ đầu tiên của Chu Từ Bạch là phải chăng Cố Ký Thanh đã xảy ra chuyện, cậu thậm chí còn không kịp bình tĩnh nghĩ kỹ thêm một giây, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Cố Ký Thanh.
Mà âm thanh ‘tút tút’ kêu ba bận rồi vẫn không có người nhấc mày, Chu Từ Bạch cuống cuồng đến độ trèo vội lên xe, định đi thẳng đến đồn cảnh sát.
Cũng may một giây trước khi hành động này của cậu được thực hiện, điện thoại đã vang lên giọng nói lười biếng của Cố Ký Thanh: “Bạn trai hả? Tỉnh rồi sao?”
Chớp mắt nghe thấy mấy chữ này, thần kinh căng thẳng nãy giờ của Chu Từ Bạch mới rốt cuộc buông lỏng.
May mắn thay, mọi chuyện ngày hôm qua đúng là sự thật, chứ không phải một giấc mộng tỉnh rồi liền tan.
Tiếng thở dài của cậu quá mức rõ ràng, Cố Ký Thanh ở đầu bên kia điện thoại đã kịp hiểu ra cậu đang suy nghĩ chuyện gì, mỉm cười hỏi: “Lúc nãy em đang lo anh ôm tiền chạy trốn đó ư?”
“Ừ”. Chu Từ Bạch buồn bực lên tiếng: “Em đã định đi báo cảnh sát”.
Cố Ký
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-be-cong-duoc-toi/439189/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.