Nếu như không phải đồ ngốc, tại sao giữa trời đông lạnh lẽo, cậu lại chỉ ăn mặc phong phanh, còn đứng cùng anh nói ra mấy lời như vậy.
Cố Ký Thanh lẳng lặng nhìn Chu Từ Bạch.
Chu Từ Bạch cũng lẳng lặng nhìn lại anh.
Giống như đã rất rất lâu, lại giống như chỉ đủ thời gian một bông tuyết từ trên trời rơi xuống mặt đất.
Cố Ký Thanh nhẹ giọng mở miệng: “Chu Từ Bạch, cậu mua cho tôi một củ khoai nướng, có được không?”
“Hả?” Chu Từ Bạch ngạc nhiên, sau đó lập tức phản ứng lại, nói: “Được”.
Tiếp theo cậu nhanh chân đi tới trước gian hàng của ông lão bán khoai: “Ông ơi, ông chọn cho con củ khoai ngon nhất ngọt nhất lớn nhất ông nhé”.
“Được!”
Chu Từ Bạch ôm củ khoai nóng hổi chạy về, Cố Ký Thanh lại nói: “Tôi không muốn bóc vỏ”.
“Tôi bóc cho anh, anh cứ để tay trong túi đi, đừng để bị lạnh”.
Lúc nói mấy lời này, Chu Từ Bạch không được tự nhiên cho lắm, cậu cúi đầu bóc khoai, lớp vỏ bên ngoài nóng hổi làm bỏng tay cậu khiến cậu phải sờ lên vành tai mấy lần, ngón tay cũng bị tro than nhuốm bẩn.
Nhưng sắc mặt của cậu lại rất chân thành tựa như đang làm một chuyện hết sức quan trọng.
Thẳng cho đến tận khi lớp ruột vàng óng mềm mại ngọt thơm lộ ra một nửa, Chu Từ Bạch mới dùng túi nilon bọc nửa dưới củ khoai, đưa cho Cố Ký Thanh: “Anh ăn trước đi, ăn xong tôi sẽ bóc phần còn lại”.
“Ừ”. Cố Ký Thanh nhận lấy, thậm chí không thèm nói cảm ơn, một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-be-cong-duoc-toi/439175/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.