Ngày hôm sau, lúc Cố Ký Thanh tỉnh dậy đã gần giữa trưa.
Đêm qua nghe được chuyện anh mệt mỏi nên cả sáng nay không có một ai tìm tới quấy rầy.
Chu Từ Bạch không còn ở bên cạnh, đoán chừng là sợ bị nghi ngờ nên đã sớm trở về phòng.
Đầu giường có đặt bánh mì phết mứt việt quất cùng sữa có vị dâu tây.
Đều là đồ ăn hợp khẩu vị thích chua ngọt của Cố Ký Thanh.
Anh lười biếng trở mình, cầm điện thoại di động lại, xem qua nhật ký cuộc gọi, rồi ấn mở những tin nhắn đêm hôm qua bạn cùng phòng cũ gửi tới, hỏi anh ở đâu, hỏi anh ở với ai, tại sao không muốn cùng nhóm với bọn họ, lúc này mới nhớ lại kha khá chuyện.
Hóa ra cảm giác từ chối cũng không tệ cho lắm.
Bớt việc, đỡ mệt, cũng không khó như tưởng tượng.
Nhưng sau đó giấc ngủ của anh cứ chập chờn, trong mộng ngoài mộng không phân biệt nổi, chỉ nhớ trong mộng một hồi có cún, một hồi có chim gõ kiến, một hồi lại bị ép tới mức không thở nổi, lại một hồi bị mổ đến muốn đau đầu.
Đúng là một giấc mơ kỳ quái.
Cố Ký Thanh đưa ra kết luận như vậy xong thì dụi mắt, để điện thoại di động xuống, đứng lên rửa mặt, phủ thêm áo khoác, chậm rãi đi xuống tầng dưới.
Nhà bếp vừa lúc mang cơm trưa lên, chỉ là không thấy Chu Từ Bạch đâu.
Cố Ký Thanh ngồi xuống vị trí mình ngồi hôm trước, hỏi Hạ Kiều: “Đêm qua chơi game thế nào?”
“Mày đừng nói đến nữa!” Hạ Kiều nghe thấy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hong-be-cong-duoc-toi/439169/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.