Mộ Dung Thầm ngồi trong góc nơi trăng không rọi đến, lẳng lặng ngắmnhìn chiếc gáy trắng như tuyết hơi cong cong trong áo của nàng, ngón tay trên đầu gối khẽ gõ không một tiếng động, từng nhịp từng nhịp. Trongkhoảnh khắc, cuối cùng cũng nhấc chân rời đi không nói một lời.Tối đó An công công đến truyền khẩu dụ của hoàng thượng: Hoàng hậuphẩm hạnh bất chính, phạt cấm cung, đóng cửa tự ngẫm tội ba tháng.
**
Trạm Lam sống những ngày bình thường cũng không khác mấy so với đóngcửa tự ngẫm tội, hôm nay chỉ thêm không cho phép ra cửa cung cũng khôngcho phép người khác đến thăm, ngay cả việc vấn an Thái hậu cũng đượcmiễn, thời gian của nàng càng nhiều, cả ngày luyện chữ vẽ tranh, cũngnhàn rỗi dễ chịu.
Ðức Ngôn tối ấy lĩnh thẻ, bây giờ ngay cả nói chuyện với Trạm Lam cũng không dám, khép nép cung kính lại xa lạ muôn phần.
Có đôi lúc Trạm Lam nhìn lên bầu trời bị bức thành cung cắt thànhvuông vắn, trong lòng khó tránh khỏi tự vấn bản thân, thật sự phải sốngnhư vậy đến chết già sao, phải làm thế nào mới phải?
Phải làm thế nào mới phải đây, cuộc sống của nàng vốn mang đầy màu sắc rực rỡ.
Thực ra những tháng ngày nơi khuê phòng trước kia cũng khá vô vị, sau khi gặp Mộ Dung Thầm, nàng mới biết thế gian này lại tươi đẹp thú vịnhường vậy. Mà khoảng thời gian nàng cảm thấy đời người vui vẻ tuyệt vời nhất, là sau khi ngự chỉ ban hôn nàng làm hoàng hậu, trước ngày đạihôn.
Ngày trước tuy hắn đã từng hứa hẹn với nàng, nhưng đó là Cửu hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hoi/98354/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.