Mong chờ...mong chờ điều gì?
Chúc Triều Ca còn đang muốn hỏi rõ ràng, trùng hợp lại có một chiếc xe tải lớn chạy ngang qua vào lúc này. Tiếng ầm ầm cà lên mặt đường át đi tiếng nói chuyện của cô.
Chờ xung quanh yên tĩnh trở lại thì cuộc trò chuyện đã bị ngắt kết nối.
Chúc Triều Ca cầm điện thoại trong tay chờ một lúc lâu, cũng không chờ được cuộc gọi mới.
Cô bước trên đường, lòng bàn chân cảm nhận được sự run rẩy. Không phải là do chuyển động của xe tải gây ra mà là một loại cảm xúc âm ỉ khó mà phát hiện nó đến từ đâu.
Hôm nay cô về nhà muộn hơn mọi khi.
Chúc Triều Ca vội vàng ăn cơm sau đó về phòng ngủ trưa. Thời gian này vẫn chưa được xem là bận bịu, nhưng tiết đầu buổi chiều là tiết thực hành vật lý. Không nghỉ ngơi thật tốt thì không được.
Từ bé đến lớn cô vẫn luôn là học sinh nghiêm túc. Từ tiểu học đến cấp hai giấy khen chất đầy hộc tủ, sau khi lên cấp ba vẫn luôn vinh dự được cầm cờ đi đầu. Lúc yêu thầm Trần Tri Nhiên cô cũng chưa từng bị mất phong độ, vậy nên bây giờ muốn giữ khoảng cách với anh ta cũng không cảm thấy đau lòng gì.
Đến nỗi việc mất mặt vào ngày hôm qua là khóc thút thít trước mặt Cố Ngôi khi cùng anh ngắm sao băng trong khách sạn...Cũng là lần duy nhất mất khống chế trong mấy năm gần đây.
Chúc Triều Ca không nghĩ tới sự mất khống chế này kéo dài vào cả giấc mơ trưa nay của mình.
Khi nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hoi-sao-troi/231931/chuong-8.html