Đại sảnh lầu một trống trải, âm đơn của Người cá nhét đầy không gian.
Người cá cười dữ tợn khiến người ta buồn bực. Trông nó ‘không có tính nguy hiểm, vẻ ngoài khủng bố’. Nhưng mọi người biết rõ trong lòng, Người cá không phải không có tính nguy hiểm, chỉ là chưa tới thời gian. Nhanh thôi, không biết bao lâu, Người cá sẽ hoàn thành biến dị.
Trừ Người cá làm người ta nghẹn thở, câu hỏi thứ ba Lâm Gia sắp nói cũng đè nặng lòng họ.
Dựa theo những gì bọn họ đã bàn luận ở nhà 202, sau khi xác nhận hai câu đầu, Lâm Gia sẽ hỏi vụ án mạng. Mặc kệ Người cá trả lời như thế nào, án mạng đều có khả năng bị cụ thể hóa, đến lúc đó sẽ tăng thêm mối nguy hiểm mới.
Nhưng không còn biện pháp khác, đây là bước phải đi để tìm được Nước súp. Câu hỏi này bắt buộc phải hỏi.
So với tìm kiếm người chết trà trộn, bầu không khí còn nặng nề hơn. Bọn họ càng thêm chú ý Lâm Gia, ánh mắt chưa từng rời quá một giây.
Vì thế bọn họ thấy, Lâm Gia xoay người lại, nói: “Bốn tiếng sau đúng giờ tập hợp tại đây.”
Nam Cao nhất thời chưa phản ứng lại: “Hả?”
Lâm Gia gọi ‘bánh mì gối’, mèo đi theo cậu trở về nhà 103.
Nam Cao trơ mắt nhìn Lâm Gia biến mất khỏi tầm nhìn. Hắn bất giác liếc Người cá, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện hai mắt Người cá. Có lẽ là do Nam Cao lên tiếng, Người cá tưởng hắn muốn đặt câu hỏi, cho nên nhăm nhe nhìn thẳng vào hắn, tròng mắt âm u không thèm che giấu ác ý.
Nam Cao sợ tới mức liên tục lui về phía sau, ngã bệt trên sàn nhà, tay không quên chỉ vào Người cá: “Nó nó nó…”
Đầu húi cua cảnh cáo: “Đừng nói lung tung.”
Nam Cao không rảnh lo té đau, hai tay bịt kín miệng, cực kỳ sợ mình sẽ vô tình hỏi thành tiếng, giống như mắt kính vô ý hỏi ra câu thứ hai.
Đầu húi cua cũng nhìn theo hướng Lâm Gia rời đi. Không hỏi câu thứ ba, mọi người tạm thời thở phào.
Lâm Gia nói bốn tiếng sau tập hợp, bốn tiếng là thời gian tối thiểu để cơ thể ngủ nghỉ mỗi ngày. Cả ngày hôm qua, mấy người bọn họ đã trải qua quá nhiều chuyện, nếu bốn giờ ngủ cũng không có, chờ đến khi án mạng bị cụ thể hóa, bọn họ chắc chắn sẽ đón lấy vận mệnh bị làm thịt.
“Đi về nghỉ ngơi trước, bốn tiếng sau đúng giờ tập hợp.” Đầu húi cua lặp lại lời Lâm Gia, uy hiếp: “Đừng mẹ nó đến trễ, ai đến trễ, tao mẹ nó giết luôn.”
Lâm Gia trở về căn cứ nhà số 103, trong nhà còn sáng đèn.
Cậu đóng cửa khóa cửa, cầm dụng cụ vệ sinh đi vào wc. Mèo đi theo bên chân, lúc Lâm Gia rửa mặt, nghĩ mà sợ mà nói: “Cậu không sợ nén ghế dựa sẽ bị con mắt Thạch La trả thù à.”
“Sắp chết, không rảnh lo.” Lâm Gia lau khô vệt nước trên tay, trở lại phòng ngoài cởi áo khoác, treo lên giá áo.
Tiếp theo tháo đồng hồ, tính đi ngủ.
Mèo muốn nói gì đó, nhưng biết Lâm Gia cần nghỉ ngơi, cũng biết Lâm Gia không cho nó lên giường, bèn cuộn mình trên sàn nhà thành một cục.
Nó cũng hơi mệt, ngáp một cái, mí mắt liền sụp xuống.
“Cá linh là cái gì.”
Bỗng nhiên, thanh âm Lâm Gia vang lên.
Mèo cố sức mở mắt, thấy Lâm Gia nhìn chăm chú vào mình.
Mèo nói: “Như đầu húi cua đã nói, có thể đổi thành tiền.”
Lâm Gia: “Tao muốn cụ thể.”
Lần đầu tiên đầu húi cua nhắc tới cá linh, mèo đã nhớ ra một ít, lại hiếm khi Lâm Gia chủ động khơi mào đề tài, cơn buồn ngủ bay hơn nửa, mèo nói: “Tìm được Nước súp, Người cá sẽ chết. Người cá chết sẽ biến thành tinh thể rắn, gọi là cá linh. Cậu có thể cầm cá linh tới chỗ quản lý đăng ký trao đổi, dựa theo phẩm chất và số lượng cá linh để đổi sang số tiền tương ứng. Rất nhiều người vào Bong bóng cá đều là vì cá linh. Mấy người cũ lần này rõ là quen biết nhau, hẳn là tổ chức thành đoàn thể vào Bong bóng cá vớt cá linh. Thế giới đáy biển kéo bè kéo cánh nhiều lắm… Cậu tin đầu húi cua sẽ giao cá linh cho cậu hả?”
Lâm Gia không tỏ ý kiến, không nhìn mèo nữa, nhắm mắt lại.
Mèo hết thấy thú vị, lẩm bẩm: “Người gì á.”
Lâm Gia hít thở bằng phẳng, có vẻ là ngủ rồi. Mèo ngưng quỳ trên mặt đất, muốn nhảy lên đuôi giường. Ngủ sàn nhà quá khó chịu, còn lạnh nữa chứ.
Nào biết nó mới vừa chuẩn bị nhảy lên, Lâm Gia: “Nếu mày muốn bị đuổi ra ngoài, có thể thử một lần.”
Mèo: “…”
Người gì á!
–
Đúng bốn tiếng sau chuông báo thức reo lên. Lâm Gia đeo đồng hồ lên cổ tay trái, một tay cậu giữ dây đồng hồ, tiếng ‘lạch cạch’ nhẹ nhàng giòn vang.
Đang định đẩy cửa ra, mèo lại che trước cửa, cơ thể tròn trịa chặn giữa đường.
Lâm Gia: “Thế nào?”
Mèo giần giật, nhưng không chịu di chuyển, như cũ chặn cửa lại. Trước khi Lâm Gia muốn xách mèo ra, nó nói: “Phải hỏi về án mạng hả?”
Lâm Gia hỏi lại: “Có biện pháp nào tốt hơn à?”
Mèo nào nghĩ ra biện pháp gì. Nó rất muốn suy nghĩ, nhưng đầu óc tệ quá: “Bóng trắng là thể sương mù khi đốt cháy vật phẩm cúng tế. Nếu đã xác định là đồ cúng, câu hỏi thứ ba vẫn bắt buộc phải hỏi hả?”
Lâm Gia liếc mèo. Tính ra con mèo này không chỉ thiếu hụt ký ức mà đầu óc cũng không nghĩ được cái gì ra hồn.
Nể mặt mèo giải đáp thắc mắc về ‘cá linh’, Lâm Gia hạ mình giải thích: “Cúng tế và án mạng liên quan với nhau chỉ là phỏng đoán, mà thành lập phỏng đoán cần có chứng cứ.”
Nhưng chung cư Nghi Nhạc không có manh mối có thể chứng minh phỏng đoán. Theo quy tắc Bong bóng cá, tất cả đều phải dựa vào há mồm hỏi. Nếu không hỏi, cho dù về sau tìm được Nước súp, Nước súp được thành lập trên cơ sở phỏng đoán, cao ốc thiếu nền móng rất dễ bị sụp.
Huống hồ, cúng tế chưa chắc là để cúng cho người chết. Có thể là tôn giáo, cũng có thể là tập tục, hoặc đơn thuần là thích đốt chơi. Không há mồm hỏi, sao có thể biết nguyên nhân đốt đồ cúng rốt cuộc là cái gì.
Không cùng mèo lãng phí thời gian nữa, Lâm Gia mạnh tay mở cửa. Mèo chống cự không được, cơ thể bị ván cửa quét sang một bên.
Lâm Gia đi ra ngoài, mèo theo sát phía sau.
Lâm Gia là người cuối cùng đến đại sảnh lầu một, những người khác sớm đã ở đại sảnh lầu một chờ cậu.
Đầu húi cua thấy cậu, ném qua một thanh lương khô.
Trong nhà 103 còn dư lại một ít lát bánh mì gối, Lâm Gia không muốn ăn lương khô cứng ngắc, từ chối.
Mọi người không giao lưu nhiều. Mọi người đều biết bốn giờ sau tập hợp nghĩa là gì.
Không lãng phí thời gian, Lâm Gia nhìn về phía Người cá. Người cá gấp không chờ nổi chờ được đặt câu hỏi. Nó lại bày ra nụ cười dữ tợn, khóe miệng kéo dài tới tai, nước miếng dính nhớp từ khe hở hàm răng tràn ra.
Cơ mà Lâm Gia chưa từng thấy nó đáng sợ, chỉ hơi hơi ghê tởm. Khẽ nhíu mày, cậu hỏi: “Trước khi blogger Tiểu Ngô dọn vào ở, có phải chung cư Nghi Nhạc từng xảy ra án mạng.”
Mọi người trắng mặt, thân thể run rẩy.
Các người cũ nhìn chằm chằm Lâm Gia, hai người mới bất giác nắm chặt góc áo.
Người cá: “Đúng.”
Ba câu hỏi an toàn kết thúc, tròng mắt Người cá lồi lên chuyển động trong hốc mắt, ánh mắt đảo quanh đám người, dường như đang chờ đợi bọn họ hỏi câu thứ tư, như vậy là có thể kích hoạt nhiệm vụ Người cá.
Nhận được luận chứng trực tiếp nhất, Lâm Gia rũ mắt suy tư.
Mọi người không dám quấy rầy, đứng tại chỗ lo lắng suông.
Dù có được đáp án này, Nước súp vẫn chưa đủ rõ, mặt ngoài vẫn bị bao trùm một lớp sương mù.
Thấy Lâm Gia tự hỏi quá lâu, sợ Lâm Gia không muốn chia sẻ, đầu húi cua há mồm hỏi: “Blogger Tiểu Ngô biết…”
Nói một nửa, hắn đột nhiên dừng lại, nghĩ mà sợ liếc nhìn Người cá.
Thiếu chút nữa hắn đã hỏi ra miệng câu hỏi thứ tư hôm nay!
Đầu húi cua nuốt nước bọt, cẩn thận nói với Lâm Gia: “Vào nhà nói chuyện?”
Lâm Gia quẹo bên trái cầu thang, chọn đại một căn hộ.
Những người khác vội chạy theo, sợ bị tụt xuống cuối, mà tầm mắt Người cá trước sau vẫn đóng đinh trên người bọn họ.
“Anh Gia, kế tiếp nên làm gì bây giờ?” Vào nhà, Nam Cao lớn giọng hỏi, sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, run như cầy sấy.
Hôm nay nhận được đáp án mấu chốt, tình thế lại nguy hiểm như chồng trứng. Hai chữ ‘án mạng’ ẩn chứa sát khí, chắc chắn sẽ được cụ thể hóa.
Đầu húi cua kéo cổ áo Nam Cao vứt sang chỗ khác, bản thân chiếm cứ vị trí gần Lâm Gia nhất, nói: “Bóng trắng là thể sương khói được tạo ra sau khi đốt cháy vật phẩm cúng tế, chung cư từng xảy ra án mạng trước khi blogger Tiểu Ngô vào ở. Có nghĩa là blogger Tiểu Ngô không liên quan đến án mạng. Dựa theo Nước mì, blogger Tiểu Ngô vô tình phát hiện bóng trắng mới quyết định truy tìm bóng trắng, trong quá trình này dần phát hiện hàng xóm bất thường, sau đó xóa bỏ video liên quan. Hàng xóm bất thường có phải là vì, án mạng xuất phát từ bọn họ? Thấy Blogger Tiểu Ngô điều tra bóng trắng, tất nhiên sẽ không có thái độ hoà nhã.”
Lâm Gia không lên tiếng, đầu húi cua tiếp tục suy đoán: “Blogger Tiểu Ngô nói có người thường xuyên theo dõi mình, chắc là đám hàng xóm theo dõi anh ta. Bọn họ sợ blogger Tiểu Ngô phát hiện ra bí mật. Thậm chí để chôn vùi bí mật, hàng xóm còn muốn ra tay thủ tiêu Tiểu Ngô. Cũng bởi vậy blogger Tiểu Ngô lắp camera ngoài cửa nhà 303, phòng bị bọn họ.”
Nam Cao và Tiểu Môi trợn tròn mắt.
Đúng là nói như vậy thì có thể xâu chuỗi các manh mối họ đã biết với nhau.
Chị Phương: “Không biết vì sao các hàng xóm đều biến mất.”
Lưu Ảnh: “Làm rõ điểm này, hẳn là có thể tìm được Nước súp.”
Bọn họ hãy còn thảo luận, đầu húi cua không muốn nghe bọn họ nói nhảm, gặng hỏi Lâm Gia: “Cậu nghĩ như thế nào?”
Lâm Gia nhàn nhạt nói: “Blogger biết hàng xóm muốn sát hại mình, vì sao không dọn đi? Vì sao không báo cảnh sát? Vì sao không cầu cứu cư dân mạng? Mà lại lắp đặt camera? Làm việc thừa thãi.”
Đầu húi cua câm nín.
Âm thanh thảo luận đột nhiên im bặt.
Trong bầu không khí yên tĩnh, chị Phương nói: “Có thể nói suy nghĩ của cậu không?”
Lâm Gia mở miệng: “Ý của tôi là, trước mạng sống.”
Đề tài quay lại vấn về ‘án mạng’. Đầu húi cua đen xì mặt, nhưng nghe Lâm Gia nói như vậy, trực giác nói rằng Lâm Gia đã có ý tưởng, nên hắn dò hỏi.
Lâm Gia: “Nếu tôi là Người cá, có hai cách để cụ thể hóa ‘án mạng’.”
Mọi người nín thở hồi hộp lắng nghe, mèo cũng ngẩng đầu.
Lâm Gia: “Một, tái hiện sự việc tại địa điểm xảy ra án mạng, mô phỏng lại hình thức nạn nhân tử vong.”
Mọi người thoáng chốc đổ mồ hôi lạnh.
Âm sắc Lâm Gia vốn lãnh đạm như băng tuyết quanh năm không tan, khiến toàn bộ căn nhà bị đóng băng lạnh cả người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]