Chương trước
Chương sau
Mắt kính trợn tròn mắt. Nam Cao lần đầu trong đời thấy hiện trường tử vong, nghe bọn họ nói người không làm nhiệm vụ người cá cũng có thể gặp nguy hiểm, rốt cuộc chịu không nổi, nắm tóc khóc òa.

Nữ sinh người mới Tiểu Môi bị hắn ảnh hưởng, sắc mặt xám trắng, nhỏ giọng hỏi chị Phương: “Chị Phương… Chúng ta đều sẽ chết sao? Giống… Giống như Thạch La?”

Thậm chí Tiểu Môi không dám nhìn vào nhà 203.

Sắc mặt chị Phương đồng dạng khó coi. Cô không thể phản bác lời của Lâm Gia, mọi người ở đây bị những lời Lâm Gia phát lạnh toàn thân.

Lâm Gia nói có lý, nói đúng, cho nên…

Bọn họ đờ người tại chỗ. Biết trong chỗ tối có thứ giết người nhìn trộm, dưới cơn sợ hãi không ai dám động đậy.

Riêng Lâm Gia có tố chất cao ăn đứt người bình thường.

Cũng may còn một con mèo. Mèo nghe lời Lâm Gia đi tìm ‘thứ khác’, không làm Lâm Gia xấu hổ quá khó coi.

Lâm Gia ngừng động tác tìm kiếm.

“Dù cậu nói đúng.” Đầu húi cua nhìn chăm chú Lâm Gia, chần chờ nói: “Biết thứ kia sẽ giết người còn đi tìm, khác nào chịu chết?”

Lâm Gia: “Anh chưa chết.”

Ném xuống những lời này, cậu đi ra cầu thang.

Lầu hai trừ mấy căn hộ, cầu thang đã tìm, không phát hiện được thứ giết Thạch La. Có khả năng thứ đó không ở trong nhà.

Mắt kính nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Gia, “Đúng vậy, chúng ta chưa chết, mắc gì đi tìm chết?”

“Tìm!” Đầu húi cua nhìn Lâm Gia một lát, “Ý cậu ta là, tranh thủ lúc chúng ta còn chưa chết mau đi tìm, có lẽ còn đường sống.”

Mắt kính bị ngữ khí đầu húi cua dọa sợ: “Vì… Vì sao?”





“Vì sao?” Đầu húi cua mắng: “Thạch La đụng phải thứ kia liền chết?”

Mắt kính chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Hắn tận mắt nhìn thấy Thạch La đi vào nhà 203, lúc sau cũng thường lắng nghe động tĩnh từ nhà 203. Sau khi Thạch La trở lại nhà 203, qua hồi lâu mới im ắng lại.

Đây là một tin tức cực kỳ tệ hại. Trong bong bóng cá, một đêm toàn diệt là chuyện bình thường.

Người vẫn luôn không có cảm giác tồn tại và lớn tuổi nhất – Lưu Ảnh nhìn vào nhà 203, ôm hy vọng cuối cùng: “Liệu thứ đó có ở trong nhà không?”

“Đừng có nằm mơ.” Đầu húi cua đánh nát ảo tưởng của hắn: “Nguyên văn người cá: Không bằng mày tự mình đi nghiệm chứng bóng trắng là cái gì. Có chữ ‘đi’! Ông nghĩ thứ đó sẽ ở trong nhà 203 hả?”

Lưu Ảnh không thể phản bác.

Phía sau, chị Phương vỗ vai hắn: “Tìm đi.”

Chỉ có thể tìm, tìm không thấy, có lẽ bọn họ sẽ chết giống Thạch La.

Lâm Gia đã đi lên cầu thang sáu người còn lại chạy nhanh đuổi kịp.

Nam Cao lấy hết can đảm chạy chậm đến bên người Lâm Gia, hỏi: “Anh Lâm Gia, thứ đó là cái gì?”

“Không biết.” Lâm Gia ngẩng đầu, nhìn mặt tường.

Mặt tường nối liền tầng hai với tầng một có một hộp cầu dao nguồn điện.

Nam Cao không nghĩ sẽ nhận được đáp án này, vất vả gồng được chút cam đảm bị Lâm Gia lãnh đạm đóng băng, hắn lắp bắp hỏi: “Thế… Thế tìm như thế nào ạ?”

“Cậu nghĩ thứ gì sẽ giết người.”

Sau khi trả lời Lâm Gia cúi đầu tìm mèo. Mèo đang tìm kiếm gần lầu một, cậu mở miệng muốn gọi mèo về.

Mở miệng mới phát hiện không biết mèo tên là gì.

Anh em họ thấy cậu sống một mình quá cô đơn, vì thế ngàn dặm xa xôi đưa con mèo này tới nhà.

Vào ngày nào đó, em họ ôm mèo, xuất hiện trước cửa nhà: “Anh Gia, anh thích không? Là em và anh họ cùng chọn á.”

Cậu nhóc rất muốn tạo bất ngờ cho Lâm, còn cố ý che mắt mèo.

Sớm đã biết từ khi người này đang trên đường tới, Lâm Gia trầm mặc: “Vào ngồi.”

Em họ vui vẻ rạo rực quay đầu, nói với đàn anh bạn trai cùng một người khác gọi là anh rể anh họ vào nhà, “Anh Gia không từ chối chứng tỏ anh Gia thích.”

Lâm Gia: “… Thật đúng là thiên tài logic.”

Lúc anh em họ mang mèo tới có gọi nó là ‘Đại Hắc’ hoặc ‘Tiểu Hắc’, Lâm Gia không đặt tên chính thức cho mèo, cũng không biết dì bảo mẫu và trợ lý chăm sóc mèo gọi nó là gì. Rốt cuộc là đại hắc, hay là tiểu hắc?

Ngừng hồi ức, Lâm Gia nhìn mèo: “Meo meo.”

Đây là cách gọi chung của Mèo không tên.

Nhưng mèo không nghe hiểu tên này. Lâm Gia cũng không ngoài ý muốn, vốn cậu đã nhận định Mèo không phải là mèo.

Cậu thoáng tự hỏi, mở miệng: “Bánh mì.”

Con mèo đang nghiêm túc tìm kiếm không dám biểu hiện quá rõ ràng, khẽ cứng người.

Hồ nghi quay đầu lại.

Trong mắt nó, Lâm Gia hướng nó ngoắc ngoắc tay: “Bánh mì gối, tới đây.”

Mèo: “…”

Thế quái nào có tên này, nó chỉ ăn viền bánh mì thôi.

Mèo vẫn đi qua. Lâm Gia hất cằm, ý bảo mèo đi xem hộp điện trên tường: “Mở hộp điện ra.”

Hộp điện lắp đặt hơi cao, Lâm Gia giơ tay không phải với không tới, nhưng cậu không thích làm vậy.

Nghe được tiếng Lâm Gia gọi mèo, những người khác chạy lại đây.

Mèo tuy béo nhưng vẫn linh hoạt nhảy lên vai Lâm Gia, duỗi cơ thể ra thật dài. Mèo giơ vuốt cào cửa hộp điện.

Đám người vây xem, chị Phương nói: “Mèo này khôn ghê.”

Lâm Gia nhàn nhạt: “Ờ.”

Mèo cào cửa tạo âm thanh chói tai. Mọi người run lên, dường như thứ mèo cào không phải cửa mà là da đầu bọn họ.

Mọi ánh mắt đều nhìn vuốt mèo, không ai nói chuyện, yên tĩnh kỳ lạ chậm rãi bao phủ khúc cầu thang.

Cảm nhận được chân mèo đạp trên vai khựng lại ngắn ngủi, Lâm Gia hiểu trong lòng, nói: “Lấy ra.”

Cậu giữ chức vụ cao, khó tránh khỏi quen miệng ra lệnh, áp lực vô hình làm người khác hồi hộp, tay chân không biết nên đặt như thế nào.

Bọn họ càng thêm hồi hộp, lo lắng đề phòng mà ngửa đầu nhìn chăm chú.

Chỉ thấy mèo mở hộp điện, bên trong tối om, sâu không thấy đáy.

Bên trong có cái gì không?

Nếu có, có phải là thứ giết chết Thạch La?

Thứ này sẽ giết bọn họ ngay lập tức sao?

Mèo duỗi chân, móng vuốt đào hộp công tắc nguồn điện, đào đào hai cái, chân mèo không giống tay người, cầm không được đồ vật, làm đồ vật rớt ra ngoài.

Lâm Gia tay mắt lanh lẹ đỡ được.

Một camera mini.

Phía trước Lâm Gia từng nói camera cửa nhà số 303 có vấn đề, hiện tại tìm được một camera trong hộp công tắc nguồn điện, không cần nói, ánh mắt mọi người nhìn camera so với gặp quỷ còn nghiêm túc hơn, ăn ý né xa ba thước.

Lâm Gia nghịch camera, phát hiện không có điện.

Đầu húi cua đến gần, nhìn camera trong tay Lâm Gia, hỏi: “Là thứ này? Giết Thạch La.”

Mắt kính nói: “Này này này, camera giết người kiểu gì? Thứ sau màn hình giết người thì đúng hơn.” Nói xong, hắn liên tưởng đến điều gì, hắn hít hà một hơi, thần kinh nhìn cầu thang phía trên, thấp giọng kinh hô: “Là blogger Tiểu Ngô giết Thạch La?”

“Thạch La không kêu cứu một tiếng, hẳn là nháy mắt tử vong.” Đầu húi cua nói: “Không phải blogger Tiểu Ngô, cách chết này, con người không thể làm được.”

Thạch La bị móc não và hai mắt.

Hắn hỏi Lâm Gia: “Cậu nghĩ thế nào?”

Lâm Gia còn đang chăm chú nhìn camera, đáp lời đầu húi cua: “Nếu anh muốn làm rõ việc này, chắc là Thạch La đã lọt vào ống kính, sau đó kích hoạt điều kiện, dẫn tới thứ đó nên mới chết.”

“Là cách chết này.” Gương mặt đầu húi cua ngưng trọng: “Vì sao não và mắt bị móc ra, vì sao không phải bộ phận khác, mà là não và đôi mắt?”

“Não không biết.” Lâm Gia mở miệng, nhìn về phía đầu húi cua: “Nhưng đôi mắt…”

Câu giơ camera trong tay, ngữ khí u ám tối tăm: “Về mặt nào đó, không giống camera à?”

“Hít…”

Mèo ngồi nghe hít hà một hơi, cũng may những người khác cũng hít mạnh, không ai phát hiện nó khác thường.

Mèo dùng chân bịt miệng, âm thầm cảnh cáo bản thân cẩn thận kẻo lòi đuôi.

Đầu húi cua: “Thế rốt cuộc cậu nghĩ ra chưa?”

Lâm Gia: “Không sai biệt lắm.”

“Không sai biệt lắm là thiếu chỗ nào?” Đầu húi cua sốt ruột hỏi.

Nếu thật như lời cậu nói, mẹ nó ai biết camera khi nào hết điện? Nếu là một giây trước mới hết điện, tất cả mọi người đều lọt vào ống kính, không ai có thể tránh bị chết thảm!

“Cái bị thiếu, tôi tính đi nhà 303.” Lâm Gia liếc hắn: “Đi chung?”

Đầu húi cua thoáng chốc không lên tiếng.

“Từ từ, có gì đó sai sai.” CPU mắt kính cháy khét, hắn đếm đầu ngón tay: “Thứ giết người trong bong bóng cá được cụ thể hóa, chúng ta cụ thể hóa ra video, blogger Tiểu Ngô, bóng trắng, nhưng Thạch La không phải do bóng trắng và blogger Tiểu Ngô giết, thế là ai giết? Video? Hay là…”

Mắt kính đột nhiên nhìn về phía Lâm Gia: “Ba câu hỏi hôm nay được cụ thể hóa.”

Lâm Gia hào phóng thừa nhận: “Ừ.”

Mọi người hoảng hốt, được mắt kính nhắc nhở, đầu húi cua nói: “Thạch La đã chết, hôm nay cậu đã hỏi ba câu gì?”

“Chung cư có dụng cụ vệ sinh rửa mặt không.” Lâm Gia bình tĩnh đáp: “Chung cư có đồ ăn không.”

Đầu húi cua: “…”

Hắn cắn chặt răng: “Câu thứ ba?”

Lâm Gia: “Đã nói.”

Đầu húi cua nhớ lại, Lâm Gia nhắc nhở bọn họ camera ở cửa nhà số 303 có vấn đề, nhân tiện nói cho bọn họ biết, phía sau camera là blogger Tiểu Ngô.

“Đm?!” Đầu húi cua cào tóc, không thể tin nổi: “Cậu lãng phí hai câu hỏi?”

“Lãng phí?” Lâm Gia không hề sám hối: “Không vệ sinh rửa mặt, không có đồ ăn, tôi sẽ chết.”

Vô cảm cười khẩy: “Tôi mà chết, ai phát hiện cái này.”

Mọi người không thể phản bác.

Đầu húi cua tâm tình phức tạp mà nhìn Lâm Gia, cúi đầu nhìn vết thương trong lòng bàn tay mình.

“Đcm.” Hắn cười chính mình. Con mẹ nó, thời điểm bảo vệ Lâm Gia hắn ra sức nhất.

Mắt kính ho khan vài tiếng, kéo đề tài về: “Rốt cuộc là thứ gì bị cụ thể hóa, giết chết Thạch La?”

Lâm Gia: “Câu hỏi thứ hai ngày đầu tiên.”

Câu hỏi thứ hai ngày đầu tiên: Ngoài màn hình có gì?

Đây là câu mắt kính lẩm bẩm tự hỏi, được Người cá người trả lời phủ định.

Mắt kính muốn hỏi là, trong video làm sáng tỏ, blogger Tiểu Ngô liên tục nhìn phía ngoài màn hình, ngoài màn hình có thứ gì hay không.

Tuy rằng đáp án phủ định, không có nghĩ nó không được cụ thể hóa.

Hiện tại nghĩ lại, lúc ấy gió êm sóng lặng không ai chết là do thiếu điều kiện kích hoạt.

Cameras chính là điều kiện đầu tiên kích hoạt thứ kia giết người.

Người chịu tội lớn nhất là mình, mắt kính mấp máy đôi môi không biết nói gì, đành cười mỉa vài tiếng.

Đầu húi cua hỏi Lâm Gia: “Nếu cậu đã nhận định ‘thứ ngoài màn hình’ được cụ thể hóa, tại sao muốn đến nhà 303? Cậu cảm thấy blogger Tiểu Ngô cùng camera này có quan hệ? Nguyên nhân?”

Lâm Gia nhìn miệng vết thương đầu húi cua, xem như khen ngợi đầu húi cua dũng cảm, nhất nhất trả lời: “Đây là cụ thể hóa ngày đầu tiên, ngày hôm sau nó giết người do xuất hiện nhiệm vụ ‘nghiệm chứng bóng trắng’. Ở chung cư này, ai săn tìm bóng trắng?”

Đầu húi cua ngẩn người: “Blogger Tiểu Ngô.”

“Đúng vậy, camera là blogger Tiểu Ngô!” Mắt kính nhớ ra, trong đoạn video chung cư đứt cầu dao cúp điện, blogger Tiểu Ngô đã mở hộp điện. Cho nên blogger Tiểu Ngô biết cấu tạo hộp điện, biết lắp đặt camera như thế nào để quay chụp bóng trắng.

Lâm Gia tiếp tục: “Ngoài quay chụp bóng trắng và Thạch La có lẽ còn có, chúng ta.”

“Thạch La chết, tôi và anh phỏng chừng cũng nhanh thôi.” Lâm Gia lạnh lùng nói: “Không đi nhà 303 tìm nguyên nhân, chẳng lẽ chờ chết.”

Mọi người bừng tỉnh.

Đầu húi cua phản ứng lại: “Camera nhà số 303 có vấn đề, dù cậu không bị camera quay được, blogger Tiểu Ngô vẫn luôn ở trong nhà. Cậu vào nhà kiểu gì?”

Lâm Gia: “Camera hết pin, anh ta sẽ đến lấy về.”

Đầu húi cua: “Cậu biết anh ta sẽ lấy camera khi nào?”

Lâm Gia lời ít ý nhiều: “Canh.”

Camera ở cửa nhà 303 không quay tới nhà 302 và 301. Lâm Gia chọn núp trong nhà 302 gần 303 nhất.

Biết lọt vào camera sẽ bị chết, sự tình liên quan mạng người, đầu húi cua, mắt kính và Lưu Ảnh trốn ở chỗ ngoặt cầu thang lầu một, chờ blogger Tiểu Ngô tới lấy cameras sẽ bao vây hắn, câu giờ cho Lâm Gia.

Nam Cao ở 302 cách vách 301, hắn biết mở khóa.

Mọi người treo tim lên cao chờ đợi, sắc trời từ ban ngày nháy mắt chuyển thành đêm tối.

Đợi không biết bao lâu, cuối cùng ‘răng rắc’ một tiếng, cửa nhà 303 mở ra.

Lâm Gia xách mèo ngồi xổm cạnh cửa nghe động tĩnh, bình tĩnh đứng dậy. Cách cửa sắt hơi mỏng, có tiếng bước chân vội vàng từ nhà 303 đi xuống cầu thang.

Cùng lúc này, Lâm Gia mở cửa đi ra ngoài.

Động tác mở cửa rất nhẹ, gần như không phát ra thanh âm. Cậu đi ra khỏi nhà 302 vừa lúc thấy blogger Tiểu Ngô đi xuống cầu thang. Ngẩng đầu nhìn nhà 303, Tiểu Ngô không đóng cửa, khỏi cần Nam Cao mở khóa.

Nam Cao tố chất tâm lý quá kém, không chừng sẽ cành mẹ đẻ cành con.

Lâm Gia mở đèn flash, đi đến nhà 303.

Cậu không lập tức đi vào. Giống đêm trước, cậu chiếu đèn vào trong nhà trước, không nhìn thấy dị thường mới đi vào.

Đi vào nhà số 303, Lâm Gia giơ di động lập tức đi đến cạnh bàn.

Máy tính trên bàn đang chạy, màn hình tỏa áng sáng xanh.

Trên màn hình máy tính có một giao diện và một cửa sổ nhỏ.

Cửa sổ là màn hình camera theo dõi cửa nhà 303.

Quét mắt liếc màn hình camera, Lâm Gia đưa điện thoại cho mèo, để mèo ôm di động chiếu sáng, xua tan bóng tối trong nhà. Cậu đặt lực chú ý ở giao diện.

Là trang chủ blogger cá nhân có dấu tích, tên tài khoản ‘Đừng hỏi TV – Tiểu Ngô’. Không khó nhận ra tài khoản thuộc về blogger Tiểu Ngô.

Di chuyển con chuột, Lâm Gia thấy tài khoản ‘Đừng hỏi TV – Tiểu Ngô’ có ba video. Đều là video mới nhất, mới đăng ngày hôm nay và có tiêu đề là: Video Bóng trắng, chỉ khác nhau số thứ tự.

Lâm Gia tiện tay click mở Video Bóng trắng 1, video bắt đầu chạy:

Video bắt đầu bằng blogger Tiểu Ngô nhắm ống kính vào mình. Hắn cầm di động, ngữ khí mỏi mệt: “Chung cư có vài người mới chuyển đến, trong đó có một người tối hôm qua tới gõ cửa. Tôi không biết người đó muốn gì, trông cả đám đều bất thường. Tôi thật sự rất sợ, tôi có cảm giác bọn họ đều đang theo dõi tôi.”

Lải nhải một lúc sau, màn hình chuyển cảnh. Trong video, blogger Tiểu Ngô cẩn thận bỏ camera mini vào hộp điện: “Bóng trắng sắp xuất hiện, nhưng có người ở đây, tôi không thể đi quay, chỉ có thể làm như vậy. Hình như dưới lầu cãi nhau, để tôi lén đi xem.”

Nói xong, màn hình theo bước chân Tiểu Ngô xóc nảy, cuối cùng ngừng ở một vị trí ẩn nấp.

Lâm Gia thấy hình ảnh Thạch La bị đầu húi cua khống chế.

Blogger Tiểu Ngô hạ giọng: “Bọn họ dùng dao, hình như muốn giết người. Có người bị dao cứa chảy máu.”

“Tôi không thể lại gần, nếu bị phát hiện thì toi.”

Video Bóng trắng 1 đến đây kết thúc.

Lâm Gia lướt xuống, video này có 1.7W lượt like, 892 bình luận.

Lướt đọc một số top bình luận:

– Tôi phát hiện tội phạm giết người đều có mắt tam giác.

– Bị đè tới mức không thể động đậy còn muốn giết người, cười chết.

– Một giây trước: Tao muốn giết mày

– Một giây sau: Á, dao tao đâu?

– Tại sao người nam này muốn giết người? Có tiền căn hậu quả không?

+ [ Đừng hỏi TV – Tiểu Ngô ] trả lời: Bởi vì anh ta sợ đi tìm bóng trắng.

+ Trả lời [ đừng hỏi TV – Tiểu Ngô ]: Cười chết, không dám tìm bóng trắng, giết người thì dám. Blogger nhớ đăng tập mới, tôi muốn xem anh ta tìm bóng trắng chật vật cỡ nào.

Vì thế Video Bóng trắng 2 trở thành chuyên mục đặc biệt của Thạch La.

Trong video, Thạch La run rẩy cả người, đi vài bước ngã một phát. Khi bóng trắng xuất hiện, hắn ngây ra như phỗng, có thanh âm róc rách truyền đến, là Thạch La mất khống chế tè ra quần.

Theo sau Thạch La hô to:

“Cái đệt! Bố mày biết bóng trắng là cái gì! Đệt! Bố mày biết rồi!”

“Ha ha ha ha ha ha…”

Thạch La bắt đầu đập cửa các nhà lầu hai, nhưng camera bị hạn chế góc quay, chỉ có âm thanh truyền đến, sau đó video kết thúc.

Lâm Gia tua lại đoạn bóng trắng xuất hiện, giống bóng trắng xuất hiện trong video khác, chợt lóe lướt qua, mờ mịt không rõ.

Video bóng trắng 2 có 10W+ lượt like, 7524 bình luận.

Lâm Gia lướt xem các top bình luận:

– Như này? Như này á? Nhát gan còn dám giết người?

– Cách màn hình còn ngửi được mùi nước tiểu thúi quắc. Quản không được nước tiểu, không bằng chết đi, làm mất mặt cánh đàn ông.

– Đầu óc không tốt nên khống chế không được nước tiểu, tởm đến mức tôi ói sạch cơm tất niên.

– Hành động của thằng này như mất não ấy nhỉ?

– Định nghĩa: Tội phạm giết người = ngốc nghếch.

Lâm Gia tạm dừng, ánh mắt đảo qua đảo lại các top bình luận, các từ khóa: Đầu óc không tốt, mất não à, tội phạm giết người = ngốc nghếch.

Nháy mắt, Lâm Gia đã biết cụ thể hóa ‘ngoài màn ảnh’ là cái gì.

Cậu tiếp tục xem video còn lại Video Bóng trắng 3. Không ngoài dự đoán, trong video là hình ảnh Thạch La sau khi chết và những người khác đi vào nhà 203 xem xét vô ý lọt vào camera.

Bởi vì camera mini không đủ pin, video rất ngắn, nội dung không có gì, lượt like Video Bóng trắng 3 không đến một ngàn, bình luận cũng ít ỏi.

– Nhìn mặt mấy người này sốt ruột mắc cười ghê.

– Mèo đen nhìn không thoải mái tí nào.

– Chàng trai mặc đồ đen có mèo trên vai tên là gì! Đẹp trai quá!

Lâm Gia bấm chuột xem thêm nội dung bình luận về mình.

+ [ Đừng hỏi TV – Tiểu Ngô ] trả lời: Hình như tên Lâm Gia.

+ Trả lời [ Đừng hỏi TV – Tiểu Ngô ]: Có thể quay chuyên mục cho ảnh không?

‘Lạch cạch’, chân mèo ôm không chắc, di động rơi đè lên máy tính, mặt đèn flash bị úp xuống, vừa khéo di động đập trúng nút nguồn máy tính, màn hình máy tính bỗng chốc đen thui.

Xung quanh biến thành màu đen mơ hồ.

Đồng tử Lâm Gia co rụt, hô hấp nặng nề: “Đèn…”

Cậu muốn lấy di động, mèo lại đè chân lên tay cậu, gấp gáp nói: “Không đúng, tủ quần áo có…”

Bóng tối kích thích khiến Lâm Gia không nghe rõ mèo nói gì. Cậu sốt ruột tìm kiếm ánh sáng, đẩy mèo ra, cầm di động lên.

Đèn flash một lần nữa tỏa sáng, đồng tử có ánh sáng chiếu vào, hô hấp chậm dần.

Mèo nói cái gì?

Tủ quần áo.

Tủ quần áo chếch phía sau bàn. Lâm Gia cầm di động chiếu đèn flash qua.

Tủ quần áo an tĩnh đứng đó, cửa tủ khép lại. Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy tủ quần áo chất lượng kém, hai cánh cửa tủ không khép kín được, hé ra một cái khe.

Khi đèn flash đảo qua khe hở, có thể thấy rõ một vật gì đó phản quang.

Tròn xoe.

Lâm Gia khựng một giây, hỏi mèo: “Mày vừa nói gì?”

Mèo: “Trong tủ quần áo có một đôi mắt, đang nhìn cậu!”

Blogger Tiểu Ngô chưa về, trong nhà 303 chỉ có cậu là người sống.

Tại sao tủ quần áo có mắt?

Bỗng nghĩ tới điều gì, Lâm Gia đứng lên, “Đi!”

Mèo hướng tủ quần áo nhe răng, lập tức đuổi theo.

Tủ quần áo động đậy, một tròng mắt rớt ra từ khe hở.

Tròng mắt nhắm thẳng hướng Lâm Gia và Mèo rời đi… Là tròng mắt Thạch La bị móc mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.