Edit: Giaychuidis
142.
Hai người ăn cơm xong lại trò chuyện một hồi, tựa như mong muốn lấp đầy khoảng trống khi đơn phương, nói qua nói lại lại hôn nhau dính như sam.
Lồng ngực Hạ Kiều phập phồng, không khí đi vào vừa loãng vừa nóng, mắt ướt nước đến mức chỉ chớp thôi cũng như sắp có nước mắt tuôn ra. Lục Trần lấy tay vuốt viền mắt cậu, chọc Hạ Kiều phải né.
Lục Trần nhếch miệng như cười mong đợi, ánh mắt lòe sáng như có như không.
Hạ Kiều cầm cổ tay anh muốn nhìn một chút, trán lại bị Lục Trần đè lại, ấn lên cổ một nụ hôn.
Ngày hôm sau hai người nếu có việc nên Lục Trần không ở lại lâu. Đến khi anh đứng trước cửa đi giày, Hạ Kiều cũng bước tới mong chờ nhìn anh.
Lục Trần: “Anh đi đây”.
Hạ Kiều vẫy tay.
Lục Trần: “Ngày mai gặp”.
Ngày mai còn có thể gặp sao? Hạ Kiều lập tức vui vẻ, càng ra sức vẫy tay, người không biết còn tưởng cậu mong Lục Trần đi nhanh một chút.
143.
Lục Trần hiển nhiên thấy được, đè ngón tay Hạ Kiều, hai bàn tay hợp thành một, biến thành mười ngón giao nhau.
Lục Trần: “Muốn anh đi như vậy?”
Hạ Kiều: “?”
Hạ Kiều: “Không có mà!”
Lục Trần đương nhiên biết không phải, thế nhưng anh không buông tay mà càng éo chặt ngón tay Hạ Kiều hơn, im lặng nhìn cậu ngốc ngốc.
Hạ Kiều không biết, nghiêm túc giải thích: “Vì anh nói là ‘ngày mai gặp’ nên em chỉ mong đợi thôi”.
Cậu nói đến thật lòng, ngốc cũng ngốc đến chân thành, mỗi động tác cũng dường như muốn biện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hoi-chinh-la-khong-bao-duong/4007197/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.