104.
Sáng sớm hôm sau,
Hạ Kiều đối mắt với Khang Viễn trước cửa khách sạn.
Khang Viễn ngoài cười nhưng trong không cười:
“Chào buổi sáng, tiểu thiếu gia”.
Hạ Kiều: “Viễn ca, anh làm gì mà đột nhiên khách khí vậy, không cần như thế đâu”.
Khang Viễn nén cơn giận nghiến răng nghiến lợi: “Lục Tự Trác, bây giờ tôi lấy xe đưa cậu tới studio, trên đường mong rằng cậu có thể cho tôi một câu trả lời rõ ràng!”
Hạ Kiều không hiểu gì, cho là Khang Viễn biết cậu gây họa, nháy mắt kinh sợ co thành một cục ngoan ngoãn theo sau chân anh.
Hai người một trước một sau bước vào xe, Khang Viễn hỏi:
“Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, quan hệ giữa cậu và Lục Trần là thế nào?”
Hạ Kiều nuốt nước bọt: “Không biết anh muốn hỏi phiên bản nào?”
Lúc này đổi thành Khang Viễn mặt nghi vấn.
Hạ Kiều: “Trên mạng nói chúng em quen biết lúc quay quảng cáo,… Tạp chí đó, không phải em từng chụp ảnh bìa sao, Lục Trần cũng từng lên. Thật ra thời gian đó không chính xác lắm, nhưng không quan trọng, quan trọng là họ nghĩ vậy”.
“Còn có suy đoán ngay lúc em vào công ty đã … đã bị … ặc, bao nuôi. Thế nhưng Lục Trần không sủng em nên em cũng không có cách nào, cứ thế mà không nổi tiếng”.
“Đương nhiên vẫn còn phiên bản khác, không biết anh nghe bản nào rồi?”.
Hạ Kiều tỏ ra rất thành khẩn.
105.
Lúc này Khang Viễn không nói gì.
Nhìn ánh mắt thấp thỏm của Hạ Kiều giống hệt con heo nhỏ chuẩn bị bị xách ra cắt tiết, Khang Viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hoi-chinh-la-khong-bao-duong/4007193/chuong-10.html