22.
“Anh”
Hạ Kiều khẽ gọi, Lục Trần gật đầu xem như đáp lại, ấn nút thang máy.
Thang máy rộng nhưng Hạ Kiều một mực rúc trong góc. Lục Trần đứng trước mặt cậu, mỗi người một bên, không ai nhúc nhích.
Bóng Lục Trần phủ xuống, Hạ Kiều ngước mắt nhìn tấm lưng anh. Lục Trần rất cao, Hạ Kiều khi đứng thẳng mới chỉ tới tai anh.
Cậu vẫn dùng phương thức im lặng này ngước nhìn Lục Trần, vừa im lặng vừa lo sợ, chỉ cần Lục Trần quay người lại sẽ tìm cách lẩn trốn.
Thang máy tới tầng 17, Lục Trần đứng trước lại không bước ra, dường như chờ Hạ Kiều phía sau động đậy.
Hạ Kiều không quen đi trước, quay đầu nhìn anh mấy lần, bước đi cũng không vững vàng. Lục Trần không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn cậu.
Cuối cùng Hạ Kiều không chịu được:
“Hay là ngài đi trước đi?”
Xong rồi, cậu lại lỡ miệng gọi anh giống gọi Khang Viễn.
23.
Lục Trần nhìn Hạ Kiều.
Mấy giây quỷ dị.
Hạ Kiều thở cũng không dám, may sao Lục Trần rất nhanh đã rời mắt, vòng qua Hạ Kiều để đi trước.
Chỉ vài bước là tới cửa, một đoạn hành lang cuối cùng cũng đi xong.
Hạ Kiều suýt chút nữa cho rằng mạng mình phải để lại nơi đây.
Nghe tiếng mở cửa đón chào của dì Hứa, Hạ Kiều vẫn không có cảm giác chân thật. Mấy ngày trước cậu cũng trùng hợp gặp Lục Trần ở đây, còn bị paparazi chụp được.
Vẫn không thích ứng được.
Không thích ứng với ngôi nhà lớn này, trang trí xa hoa này. Ngọn đèn treo trên đầu tỏa ánh sáng dìu dịu. Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hoi-chinh-la-khong-bao-duong/4007186/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.