🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trở lại Thượng Hải, Chu Vĩnh Hạo an bài bọn họ ở tại Cẩm Giang. LâmMiểu nhìn thấy Chu Vĩnh Hạo có người mới, cũng không có nhắc tới Bộ Yên.

Lâm Miểu nhìn thấy Chu Vĩnh Hạo xuân phong đắc ý (đừơng làm quan rộng mở) , lần nữa vì chính mình lựa chọn may mắn. Bàng hoàng khi đó đã sớmtan thành mây khói, vô tung vô ảnh. Giờ phút này Lâm Miểu đối mặt ChuVĩnh Hạo rất thong dong, hai người nam nhân này thông minh vô cùng đồngthời Lâm Miểu cảm thấy biến hóa. Một phen cao hứng ghi ở trên mặt; đemmột cái phiền muộn khắc vào trong nội tâm.

Giang Tu Nhân hài hước nói: “Vĩnh Hạo, người mới của cậu đâu? Khôngmang theo để cho bọn ta nhìn? Cậu bây giờ mỗi ngày đều ở trên, mẹ ta đều mỗi ngày truy xem tin tức của cậu. Nghe mẹ mẹ tôi nói trình diễn cũngkhông tệ lắm.”

Chu Vĩnh Hạo đá Giang Tu Nhân một cái: “Cậu nha, lại đang hủy tôi!”

Lâm Miểu nhìn xem Chu Vĩnh Hạo không có lên tiếng, gọi cùng không gọi, Lâm Miểu thờ ơ.

Tiền Ngữ vẫn phải tới, cô xem đến đồng dạng suất làm cho Giang TuNhân sửng sốt một chút, sau đó chân thành theo sát Giang Tu Nhân chàohỏi, chỉ dùng khóe mắt liếc miết Lâm Miểu xem như chào hỏi. Lâm Miểuliếc có thể nhìn thấu nữ nhân này, có lẽ xuất thân nữ nhân này cũngkhông tệ lắm, nhưng so với Lục gia, Tống gia còn có Chu gia không biếtphải kém nhiều hay ít? Nữ nhân này vô luận là cô giai cấp hay là thânphận của cô ấy đều đồng dạng xấu hổ, cô chính là Triệu Di Nương trong Cổ phủ .

Quả nhiên.

Chu Vĩnh Hạo kéo cái ghế ra cho cô ấy, hai người nam sĩ ngồi xuống.

“Ngữ nhi, vị này chính là Giang Tu Nhân, là đồng học của anh ở đạihọc; vị này chính là vợ của hắn Lâm Miểu. Đây là Tiền Ngữ bằng hữu củatôi.”

Tiền Ngữ cũng là một giọng tiêu chuẩn âm Bắc Kinh thủ đô, thanh âmcũng rất dễ nghe. Nghe được Lâm Miểu là thê tử cái nam nhân đẹp trainày, Tiền Ngữ rốt cục đối mặt Lâm Miểu: “Không thể tưởng được cô thoạtnhìn trẻ tuổi như thế.”

Lâm Miểu ưu nhã trả lời: “Tôi không phải thoạt nhìn trẻ tuổi, mà là tôi tuổi vừa tròn 20, so với cô còn nhỏ 2 tuổi.”

Tiền Ngữ trợn tròn hai mắt: “Cô không có đi học liền kết hôn? !”

Lâm Miểu nhàn nhạt trả lời vấn đề của cô ấy: “Tôi là năm trước đặcbiệt cấp cho vinh dự tốt nghiệp Anh Ngữ Hoa Đại hệ sinh viên chưa tốtnghiệp, học vị học sĩ.”

Tiền Ngữ mặt biến đổi, còn nói thêm: “Người ở địa phương nhỏ làm sao nói chuyện đều cái giọng điệu này?”

Lâm Miểu cười nói: “Không có biện pháp, giọng nói quê hương khó sửa đổi.”

Tiền Ngữ cười‘ khanh khách ’: “Cười chết người rồi, tôi nghe lời của cô đều là nửa đoán nửa nghe .”

Lâm Miểu dùng Anh ngữ trả lời: “Vậy được rồi, chúng ta đổi một loại ngôn ngữ cô không cần đoán.”

Hai người nam sĩ không thể che hết vui vẻ, Chu Vĩnh Hạo cười nói:“Lâm Miểu, em đừng đùa.” Tiền Ngữ quẫn cực, bằng cấp của cô cùng xuấtthân của cô đồng dạng, đều là cứng rắn đả thương cô. Cô không có cứngrắn ra tay lấy được bằng cấp, cô không phải cái gọi là thẻ ra vào họcviện, Anh ngữ thì càng thêm không tốt.

Giang Tu Nhân không nghĩ tới trong này đụng phải Trọng Tinh Hỏa đếnphá án. Ba người đều là đồng học khoa chính quy, Trọng Tinh Hỏa giờ phút này biết rõ quan hệ của Giang Tu Nhân cùng Chu Vĩnh Hạo, cho nên hắnđối Chu Vĩnh Hạo cũng rất nhiệt tình.

Trọng Tinh Hỏa cười giới thiệu: “Đây là cục trưởng Lý Kiệt Hãn củaViện kiểm sát, vị này Chu Vĩnh Hạo chắc hẳn không cần giới thiệu, vị này chính là Giang Tu Nhân trưởng cục công an Bắc Trữ thị tỉnh Nghiễm Nam.”

Giang Tu Nhân cùng Lý Kiệt Hãn song song bừng tỉnh đại ngộ: “Phụ thân tôi và phụ thân cậu là đồng học.” Hai người miệng đồng thanh nói.

Đang ngồi đều ngây ngẩn cả người.

Giang Tu Nhân cười nói: “Đây là một cái truyền kỳ của Chiết Giang bọn họ, bây giờ còn đang lưu truyền.”

Lý Kiệt Hãn nói tiếp: “Bốn người bạn học ở chung ký túc xá ở 4 nămcùng lớp đã thành chư hầu một phương, Giang bá bá là Bí thư Tỉnh ủyNghiễm Nam; ba ba tôi là Bí thư Tỉnh ủy Dự Nam; Ứng bá bá là Bí thư Tỉnh ủy Phúc Kiến; Ngụy bá bá Bí thư Tỉnh ủy Vân Nam. Bất khả tư nghị nhấtchính là, vài cái tỉnh này đều có một cái chữ ‘ nam ’. Cho nên kéo làmtruyền kỳ.”

Mọi người bị phong hoá. . . . . .

Lâm Miểu nhìn Giang Tu Nhân: “Ngày mai anh phải dẫn em đến trường học ba ba đi xem, em muốn nhìn cái ký túc xá kia, tương lai con em cũngmuốn đi Chiết Giang, ở ký túc xá mà gia gia của hắn ở qua . Đó chính làphong thuỷ của vùng đất trù phú.”

Tiền Ngữ rốt cuộc không thể kiên cường, không nghĩ tới cái nam nhân xinh đẹp này có ba ba là Bí thư Tỉnh ủy, chư hầu một phương. Mà cậucủa Tiền Ngữ cô lúc này mới chỉ là Phó thị trưởng mà thôi, cô trầm mặcmà nhìn Lâm Miểu, cái nữ nhân tuổi trẻ này lại là con dâu của Bí thưTỉnh ủy, nguyên lai chính mình vừa rồi giải trí không công cho bọn họ,khó trách Chu Vĩnh Hạo một mực trêu tức mà nhìn mình, nguyên lai chínhlà tự mình xấu mặt làm cho bọn họ vui vẻ . . . . . .

Giang Tu Nhân: “Bà xã, nghĩ gì thế? Nghe ba ba nói ký túc xá sớm hủyđi, chỉ là khi bọn họ thành nhóm trong phòng có mấy người chụp ảnh bọnhọ, cũng may ảnh chụp này của bọn họ cảnh bị tối.”

“Chiết Giang cũng rất có lòng, phục chế lớn hơn, còn đưa một tấm cho phụ thân tôi.”

Lâm Miểu hiểu rõ: “A, em đã biết, chính là thư phòng ba ba có một tấm phải không?”

Giang Tu Nhân gật gật đầu: “Nghe ba ba nói, cái ban kia của bọn họ ra 12 người là cán bộ phó tỉnh trở lên. Lần trước tới nhà Thu Nhạc An cũng là bạn học của bọn họ.”

Lý Kiệt Hãn cũng cười: “Đúng, ba ba của tôi cũng nói. Thu Nhạc An là nhạc phụ tôi. . . . . .”

Lâm Miểu kêu sợ hãi: “Thu Thiên là vợ anh? ! Anh không nên làm tôisợ! Cô ấy là chủ truyền bá đài tin tức Hoa Hạ mà tôi thích nhất.”

Lý Kiệt Hãn gật gật đầu: “Chỉ sợ phải dọa cô, cô ấy là vợ của tôi, nữ nhi của bọn tôi cũng 6 tuổi, nhi tử cũng 2 tuổi.”

Tiền Ngữ triệt để không có âm thanh.

Lâm Miểu nhìn cô ấy một cái, nhớ tới trong 《 Hồng Lâu Mộng 》 , TìnhVăn mắng Tập Nhân: “Minh công chính nói, ngay cả cô nương cũng không còn giãy . . . . . .” Lâm Miểu thập phần không hiền hậu bật cười ‘ xì ’một tiếng.

Chu Vĩnh Hạo trừng mắt liếc Lâm Miểu, cô nàng này, huynh đệ còn không ngán . . . . . .

Lâm Miểu cười ha ha. Xem ra cái ‘ sóng sau ’ này có chút tài năng,đầu con bọ chó lớn còn có thể làm cho Chu Vĩnh Hạo để bụng như thế, cũng coi như khó được.

Cho nên tại buổi tối trên yến hội nhìn thấy Tiền Ngữ hùng dũng oaivệ, khí phách hiên ngang đọng ở trên người Chu Vĩnh Hạo, Lâm Miểu cũngkhông cảm thấy kỳ quái.

Lâm Miểu rất yêu thích sâm banh trong này, một mình lặng lẽ cầm lấymột ly tránh ở chỗ không chói mắt tự rót uống một mình. Hai người bộdáng quý phụ nhân thấy Lâm Miểu thanh xuân bức người không hoá trang chỉ mặc một cái váy A màu xám CD kiểu mới đai đeo kiểu xứng cùng giày caogót, trên người ngoại trừ khối đồng hồ kim cương, không có đeo bất luậncái trang sức vật phẩm gì. Lỗ tai cũng không có lỗ, sạch sẽ . Một mìnhngồi ở góc uống sâm banh.

Hai phu nhân liếc nhìn nhau, mập mờ mà nở nụ cười, cái này mới đếnlao vào thế giới ‘vật trang sức của nam nhân’ chính là việc vui đêm naycủa các nàng.

“Xin chào, tôi là Kim Mẫn vợ Chu Vĩnh Tân, xin hỏi cô là. . . . . .Tôi như thế nào chưa thấy qua cô? Mới ra đời ?” Kim Mẫn bộ dáng một bộcục cưng hiếu kỳ, nhưng bộ dạng lại chẳng thèm ngó tới. Phảng phất bàchủ động bắt chuyện là đời trước tích đức của nhà Lâm Miểu.

“Cô là người công ty nào ? Cô ký với ai ? Nhìn cô điều kiện không tệ, có muốn đến công ty của chúng tôi?” Đào Xuân nói xong, còn cầm lấy haicánh tay Lâm Miểu, từ trên xuống dưới đánh giá một phen. Lâm Miểu cảmthấy các bà ấy đang chọn lựa con la, đơn giản phối hợp các bà ấy.

Lâm Miểu trợn to hai mắt, nhảy dựng lên, kích động vỗ tay, ngây thơchớp ánh mắt: “Thật tốt quá, hai vị a di, các dì thật sự là sống lôiphong, cũng là Đại Thượng Hải các dì người tám vinh tám sỉ học thật tốt! 吔! Tôi muốn làm ngôi sao ! 吔! Tôi muốn nổi tiếng ! Cám ơn hai vị a di, cảm tạ hai vị a di bồi dữơng tài năng! A di, công ty của các dì ở đâunha? Nha, thật không nghĩ tới, Lâm Miểu tôi cũng muốn làm đại minh tinh ! A di, các dì thật tốt! A di, Lâm Miểu tôi tương lai có ngày nổi danh,nhất định sẽ không quên đại ân to lớn của hai vị a di.” Lâm Miểu vừa cavừa nhảy múa, thanh âm cũng cực kỳ lớn.

Thanh âm Lâm Miểu đưa tới ánh mắt mọi người chú ý, cô này vài tiếng ‘ a di ’, làm cho Kim Mẫn cùng Đào Xuân sắc mặt đều thay đổi. Lâm Miểunháy, nháy ánh mắt hồn nhiên, động tác tiếp xúc thô lỗ lại khoa trương,biểu lộ tiếp xúc háo sắc lại ngu xuẩn, hoàn toàn là bộ dáng một tiểu cônương quen mặt chưa thấy qua.

Cô kéo tay hai người, một mặt nhảy một mặt nói: “A di, hai người thật tốt! địa phương lớn quả nhiên là địa phương lớn , người người cũngkhông như người thường, tôi thật hâm mộ ơ.”

Kim Mẫn bỏ qua tay Lâm Miểu: “Tiểu thư, cô có thể nói chuyện chậm một chút hay không, tiếng địa phương của cô rất khó làm cho người ta nghehiểu.”

Lâm Miểu nháy mắt, vô tội mà dùng Anh ngữ thuần khiết lập lại lờinói mới rồi một lần, Lâm Miểu lời còn chưa dứt, khách chung quanh đềucười ha hả, đặc biệt những người ngoại quốc kia, tiếng cười cởi mở củabọn họ hấp dẫn Chu Vĩnh Hạo, hắn đối Giang Tu Nhân nói: “Vợ cậu lại đang đùa, xem ra chị dâu tôi đây là cá nằm trên thớt rồi đây.”

Nhìn thấy Giang Tu Nhân cùng Chu Vĩnh Hạo đi tới, Lâm Miểu tranh thủthời gian ôm lấy Chu Vĩnh Hạo, cũng tránh ở trong lòng ngực của hắn,vuốt khuôn mặt tuấn tú như đao khắc của hắn: “Hạo, Kim a di thật tốt, em không cần phải làm vợ của anh, Kim a di nói muốn ủng hộ làm ngôi sao, ô ô, em không cần phải gả cho anh. . . . . .”

Kim Mẫn cùng Đào Xuân cũng biết bị Lâm Miểu đùa bỡn, chính là do cácbà chọn trứơc, hiện tại đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Giang Tu Nhân vỗ vỗ đầu Lâm Miểu: “Còn chơi?”

Lâm Miểu nhảy vào trong ngực Giang Tu Nhân: “Ông xã, hai vị a di nàythật tốt, nói muốn ủng hộ làm đại minh tinh 吔! Em thật là cao hứng ơ!Chính là tiếng phổ thông của em không được, cái Đào Xuân a di này giốngnhư Anh ngữ lại không thể hiểu đựoc, thật là phiền phức ơ, nhé, Đào Xuân a di.”

Chu Vĩnh Hạo cùng Giang Tu Nhân kìm nén nụ cuời, Chu Vĩnh Hạo nói:“Đại tẩu, đây là đồng học của em Giang Tu Nhân cùng vợ của hắn LâmMiểu. A Nhân là trưởng cục công an Bắc Trữ thị, phụ thân của hắn chịcũng có biết, Giang Nam Bí thư Tỉnh ủy Nghiễm Nam.” Lâm Miểu nhìn thấyKim Mẫn cùng Đào Xuân sắc mặt đều thay đổi, đặc biệt Đào Xuân, mặt mộthồi hồng, một hồi trắng.

“A Nhân, Miểu Miểu, đây là đại tẩu Kim Mẫn của tôi, em kêu chị ấy là a di sai vai vế rồi.”

Lâm Miểu lập tức biến thân thành dạng vợ bé, ngây thơ trả lời: “Nha,em thật sự là không hiểu nổi người địa phương lớn của các ngừơi, vừa rồi em nhìn thấy Vĩnh Tân đại ca theo Khương Ba tỷ tỷ mà em thích nhất ânái như vậy, em còn tưởng rằng bọn họ là vợ chồng ? Ông xã, làm sao bâygiờ ? Vừa rồi em gọi Khương Ba tỷ tỷ là đại tẩu chính là Vĩnh Tân đại ca không có uốn nắn em nha? Có phải là Vĩnh Tân đại ca cảm thấy là em từđịa phương nhỏ tới, không thích em, cho nên không muốn nói cho em biếtnha?”

Chung quanh chợt cười.

Kim Mẫn đỏ bừng cả khuôn mặt bỏ lại Đào Xuân nhanh chóng rời đi.

Không nghĩ tới ngày hôm sau Lâm Miểu hẹn Bộ Yên tại CD, lại gặp đượcKim Mẫn, bà ta rõ ràng cùng Tiền Ngữ cùng một chỗ. Đã gặp hai ngừơi kiatrong tích tắc, Lâm Miểu liền minh bạch toàn bộ. Cô đối Bộ Yên nói: “BộYên, cô còn đùa giỡn.” Bộ Yên nhún nhún vai, không có vị, không muốncương.

Nhìn thấy Lâm Miểu, Kim Mẫn tiến cũng không đựơc, thối cũng khôngđựơc. Lâm Miểu lại vỗ vỗ tay, giả vờ ngây thơ: “Nha, Kim a di, tôi còntưởng rằng chỉ có người địa phương nhỏ chúng tôi mua CD thôi, Bộ Yên, cô biết không? Kim a di là đại tẩu của Hạo 吔! Dì ấy còn nói muốn ủng hộlàm ngôi sao.”

Bộ Yên đối hành động đó là tương đối chuyên nghiệp: “Oa! Lâm Miểu, cô thật may mắn ơ! Nguyên lai Đào Xuân a di cũng muốn ký với tôi, chính là tôi thi đậu học viện điện ảnh, oa, Lâm Miểu, vận khí của cô quá tốt! Cô phải quý trọng.”

“Nha, chính là trên mạng nói cái Đào Xuân a di này chuyên làm tú bàcho người ở xã hội thượng lưu như Kim Mẫn a di vậy, tôi là người ở địaphương nhỏ tới, tôi sợ hãi.” Lâm Miểu mang theo khóc nức nở nói ra.

Lâm Miểu cùng Bộ Yên hai người kẻ dở hơi này đưa tới chung quanh không ngừng cười trộm.

Đi qua bên người Tiền Ngữ, Bộ Yên đùa dai nói: “‘sóng sau ’ tạm biệt.”

Lâm Miểu giễu giễu nói: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, có thểcô cái ‘ sóng trước ’ này đã chết tại trên bờ cát như thế nào tuyệtkhông thương tâm nha? Ô ô, tâm cô thật ác độc. Bộ Yên, cô nói, tương lai cô có thể vứt bỏ tôi hay không?”

Kim Mẫn nhàn nhạt nói: “Giang thái thái, đừng quá đắc ý, trước cẩn thận vui vẻ quá .”

Lâm Miểu dừng lại: “Kim phu nhân, lời của bà vãn bối thụ giáo. Mặttrăng tròn thì thiệt thòi, nước đầy thì tràn, chính là ngày hôm qua thìai thêu dệt chuyện ? Hành vi các người ngày hôm qua thật sự quá ácliệt, tôi chỉ thay những người kia bị các ngừơi khi dễ qua đòi lại mộtcái công đạo. Vì công đạo tự tại nhân tâm, ngày hôm qua mất mặt chính là bà, mà không phải tôi. Thời điểm tôi kết hôn, Lục Kiều Sơn bá bá tự tay viết một bộ chữ đưa cho tôi làm lễ vật kết hôn, Hành vương nói, điđường ngay. Tôi dùng bộ ngực vỗ nói, cả đời này tôi không có làm quamột chuyện nào mà vi phạm lương tâm. Bà có thể nghe, nghe, Lâm Miểu tôicũng không nói dối.”

Lâm Miểu không chút khách khí ngẩng lên ra 2 số, làm cho Kim Mẫn cùng Tiền Ngữ lập tức nóng nảy, cũng làm cho những người kia xem cuộc vuiđều trầm mặc xuống.

Kim Mẫn giờ mới hiểu được, nguyên lai chính là cô ta đánh cho LýNguyên Chỉ một cái tát chính là cái nữ hài kia, lại vì vậy, Lý NguyênChỉ điên, ca ca của cô ta cũng tự sát. Nhìn xem cái nữ hài này đã cứunhi tử của Lục Phong, Kim Mẫn biết rõ bà không hề có phần thắng đối phócái nữ hài không hề căn cơ này. Ở kinh thành, kết cục của Tịch Hi tất cả mọi người đều biết.

Bà ngầm hạ sắc mặt: “Thực xin lỗi, Giang thái thái. Ngày hôm qua là tôi sai rồi, xin cô đại nhân đại lượng.”

Lâm Miểu lắc đầu: “bà không cần xin lỗi, chúng ta huề nhau. Kim nữsĩ, bà là người biết chuyện, tôi là một thảo dân thì càng hiểu được đạolý thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. bởi vì hôm qua, hôm nayquả.”

Nhìn thấy Bộ Yên rõ ràng cùng Lâm Miểu cùng một chỗ, Chu Vĩnh Hạosửng sốt một chút, nghĩ đến tính cách Lâm Miểu, lại bình thường trở lại. Bộ Yên nhìn thấy Chu Vĩnh Hạo, biểu lộ vô cùng tốt, cô cười nói: “Chutổng tài hôm nay thật hăng hái, buổi chiều tôi còn có lớp, Lâm Miểu, tôi về trường học trước. Các vị soái ca, chơi vui vẻ.”

Giang Tu Nhân nhìn thấy cái dạng này của Bộ Yên chỉ biết cô ấy bị Lâm Miểu tẩy não không sai biệt lắm, hắn cười nói: “Bộ Yên, buổi tối bọntôi đi trường học tiếp cô, ca ca tôi mời cô ăn cơm.”

Bộ Yên gật gật đầu: “Nhân ca không chê có cô muội muội này làm bóng đèn, đương nhiên tốt.”

Bộ Yên cũng cùng Chu Vĩnh Hạo gật gật đầu, cũng không đem hắn làmngười xa lạ: “Chu tổng tài, tạm biệt.” Loại chuyện giả vờ ngu xuẩn không biết Bộ Yên cô mới mặc kệ .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.