Nhưng Mục Cửu Tiêu rất thích chấp nhận thử thách.
Anh thản nhiên bước vào phòng, quan sát biểu cảm của Lâm Tích.
Nói là dịu dàng như nước cũng không quá lời.
Mục Cửu Tiêu nhìn vài giây, cũng không thấy có gì bất thường trong mắt cô.
"Có cần đóng cửa không?" Mục Cửu Tiêu hỏi.
Lâm Tích ngây người một lúc, không ngờ câu mở đầu của anh sau khi vào lại là câu này, "Ừm... sao cũng được."
Cô mím môi, vén tóc ra sau tai, cố gắng khiến mình trông giống một người vợ hiền.
Mục Cửu Tiêu thu hành động của cô vào mắt, cười như không cười nói, "Vậy thì không đóng, nếu lát nữa có làm gì đó, tiện cho người giúp việc quay video."
Lâm Tích "?"
Lời nói của anh quá thẳng thắn, trực tiếp phá hỏng không khí.
Lâm Tích mặt đơ ra, kéo tóc lại.
Thôi, giả vờ làm vợ hiền cái quỷ gì.
Đáng lẽ phải biết Mục Cửu Tiêu không ăn cái kiểu này.
Mục Cửu Tiêu thấy mặt nạ giả tạo của cô hơi không giữ được, nhướng mày, "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì."
Lâm Tích hít sâu một hơi.
Cô cười nhạt, "Không có gì, hôm nay tôi đi trung tâm thương mại, thấy một chiếc cà vạt rất hợp với anh nên tiện tay mua luôn."
Vừa nói, Lâm Tích vừa nâng hộp quà lên, mở ra trước mặt anh.
Mục Cửu Tiêu cúi mắt, nhìn kỹ logo trên hộp quà một lúc.
Không phải là nhãn hiệu áo mà cô mua hôm nay sao.
Ồ, hóa ra ông già bên ngoài chính là mình.
Mục Cửu Tiêu không lộ cảm xúc, đưa tay nhấc chiếc cà vạt đó lên.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-anh/5035825/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.