Mục Ngọc Sơn trừng to mắt, nghẹn họng đến mức câu mắng “nghịch tử” cũng không thốt ra được, chỉ có thể dồn hơi mà thở dốc.
Ổn định lại cơn tức, ông hạ lệnh thẳng thừng:
“Muốn cha hoàn toàn yên tâm, thì trong năm nay phải để ta được bế cháu trai, cháu gái!”
Lâm Tích suýt nữa không cầm vững tách trà, bàn tay run rẩy, cổ họng nghẹn lại, cứng đờ không dám nhúc nhích.
Phản ứng của cô, Mục Cửu Tiêu thu hết vào mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, cười lạnh.
— Tự mình gây họa, thì phải tự mình gánh.
Giờ đến lượt anh ngồi xem kịch hay.
Anh im lặng không nói gì, tất cả áp lực liền dồn thẳng lên vai Lâm Tích.
“À Tích, con sẽ không làm cha thất vọng chứ?”
“…”
Tựa như có lưỡi d.a.o kề sát cổ, tiến hay lùi đều là đường c.h.ế.t.
Cuối cùng, cô gượng gạo gật đầu, chỉ mong che mắt qua được trước đã.
Mục Ngọc Sơn vui mừng một chốc, lại u sầu một chốc, xúc động đến phát mệt, đành lui về phòng nghỉ ngơi.
Vừa ra khỏi thư phòng, sắc mặt Lâm Tích và Mục Cửu Tiêu lập tức thay đổi.
Quan hệ vợ chồng đặc biệt thế này, nói ra những lời vừa rồi trước mặt trưởng bối chẳng khác nào châm biếm.
Trong lòng Tích Tích nhạy cảm suy đoán, chắc hẳn anh lại ghét bỏ mình tâm cơ khó lường. Cô liếc sang bằng ánh mắt dè dặt, mà sự lạnh lùng hờ hững nơi gương mặt anh đã chứng thực hết thảy.
Đúng lúc đó, Mục Cửu Tiêu xoay đầu, bắt trọn ánh mắt của cô.
Giọng anh như thể muốn tính sổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-anh/5035808/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.