Đợi Lưu Cẩn thu dọn đồ đạc, phòng làm việc thì không có một người từ lâu rồi, đóng cửa lại, Kha tùy và Lưu Cẩn hai người một trước một sau xuống lầu, tiếng mưa cũng càng ngày càng rõ.
"Ôi? Trương Hiểu Nhã, muộn như vậy rồi em còn không trở về sao?" Lưu Cẩn đi ở phía trước dừng lại bước chân, nhẹ giọng hỏi.
"Chào Lưu lão sư, em.. em không có mang dù." Tiểu nữ sinh rất là nhút nhát cúi đầu thấp xuống, một cặp mắt sống chết nhìn chăm chăm chiếc giày, chính là không dám ngẩng đầu nhìn hướng Lưu Cẩn.
Tôi lại không phải lão hổ càng sẽ không ăn em, em sợ tôi như vậy làm gì? Lưu Cẩn trong lòng âm thầm gào thét, Kha Tùy trốn ở bên cạnh cười lén.
"Không có bạn đi chung đường với em sao?" Lưu Cẩn đè xuống ngọn lửa nhỏ xông lên ở trong lòng, cực kì tức giận trừng Kha Tùy một cái, nhẫn nhịn xuống tính tình ôn nhu hỏi thăm học sinh của mình.
"Vốn dĩ có, nhưng mà hôm nay đúng lúc là em trực nhật, bạn bè đi chung đường với em cũng trở về nhà lâu rồi."
Thì ra là bạn nhỏ cùng đường đều trở về nhà rồi a! Lưu Cẩn suy nghĩ một chút, vẫn là đem cây dù Kha Tùy mang cho mình đưa cho bạn nhỏ, ôn nhu cười nói ra, "Nè, em cầm dù này lấy dùng đi."
"Lão sư Lưu, cái này.. em cầm dù đi rồi vậy cô làm sao về nhà?" bạn nhỏ vội vã từ chối đẩy lấy cây dù vào trong lòng nàng.
"Lão sư không sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-goi-toi-ngu-gat/2649539/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.