Chương trước
Chương sau
Buổi chiều tôi cùng bố qua đón cái Thảo nhưng tính cách của nó quá mạnh mẽ, và nó hận bố tôi vì vậy nhìn thấy bố nó cũng không thèm chào mặt nó tỏ vẻ khó chịu, để giảm cho không khí bớt căng thẳng tôi lên tiếng trước:

“Thảo à, nay mẹ đã mất, chị cùng bố qua đón em về ở cùng.”

Thảo nghe tôi nói vậy nói khẽ cười khinh bỉ và nói:

“ Hừ…Tôi không cần ông bố như ông ta.”

Bố tôi không nhịn được mặt đỏ cáu giận định giơ tay tát cái Thảo, nhưng ông đã kiềm lại được và nói:

“Mày đừng có hỗn.”

Cái Thảo vểnh cái mặt đầy thách thức và cười nói:

“Ha..ha..ha.. ông làm gì có tư cách tát tôi.”

Tôi cũng cạn lời với sự ương bướng của cái Thảo, nhưng vì tương lai của nó, tôi vẫn phải nhẹ nhàng nắm lấy tay nói và nói:

“Thảo em không được nói thế, dù sao thì bố vẫn là bố của chúng ta.”

Thảo hất tay tôi ra và nói:

“Chị lầm rồi, là bố của chị thôi chứ không phải bố của tôi, từ ngày ba mẹ bỏ nhau, ông ta nhận nuôi chị, nhưng chưa một lần đến thăm tôi. Ngay cả một cuộc điện thoại hỏi thăm tôi cũng chưa từng. Vậy nên tôi cũng đã quen với việc không có bố rồi. Và tôi luôn coi như là ông ta đã chết rồi. vậy nên Chị đừng cố thay đổi cuộc sống của tôi.”

Bố tôi bị tức nghẹn với những câu nói của Thảo ông tức giận nói không nên lời:

“Mày… Mày..mày…mẹ mày chiều mày quá, nên mày sinh hư rồi.”

Thảo đanh đá đáp trả:

“Mẹ tôi chết rồi hãy để bà ấy được yên đi, ngày bà còn sống ông đã không đối xử tử tế được với bà rồi. Vậy nên tôi nghĩ tốt nhất là ông nên im đi.”

“Tao không có đứa con như mày.”

“Tôi đâu cần người bố như ông.”

Bố tôi tức nghẹn lời quay sang quát tôi:

“Ngân đi về, từ nay nó sống chết mặc nó. Tao không có đứa con mất dạy như thế.”

Tôi luôn hy vọng mọi chuyện thuận lợi nào ngờ nó chuyển biến xấu thế này, khiến tôi cũng không biết xử lý ra sao.

Huy và Hùng ngồi quán cà phê nói chuyện:

“Sao anh thấy tiếc không, em gọi hôm đấy anh không ra.”

“Tiếc gì, không gặp trước thì gặp sau, chỉ là theo lời chú kể thì khiến anh tò mò về cô Quỳnh đó thôi. Chứ ai có chê tiền đâu em, chắc mới đầu giả vờ làm giá thôi.”

“Em Quỳnh đó người đẹp tựa như hoa, chỉ có ai có duyên mới có dịp được gặp gỡ và thưởng thức vẻ đẹp đó thôi.”

“Cậu có vẻ si mê nhỉ, cẩn thận đấy, vợ cậu không hiền đâu.”

“Ước gì em chưa lấy vợ giống anh thì tốt.”

“Tốt cái mé gì, anh toàn gặp phải loại phụ nữ không ra dì thôi, giờ mất niềm tin và đàn bà rồi.”

“Anh là con một mà định sống độc thân là không ổn đâu bà gì anh không giục lấy vợ à.”

“Có chứ, anh cứ chơi bời cho sướng đã, vợ để bà già lo dù sao đàn bà trên đời này cũng như nhau mà thôi.”

“Tối nay anh rảnh không, anh em mình vào bar chơi. Biết đâu lại có duyên gặp gỡ người đẹp.”

“Người đẹp nay chưa có đâu, anh đã đặt lịch rồi. Nếu cô ta đi làm tay Đức đã gọi cho anh rồi.”

“Ông anh mình vậy mà cũng kinh phết nhỉ”

“Anh của chú mà lại.”

Nhung đi làm, Đức lại hỏi thăm:

“Cái Ngân nó lên chưa Nhung.”

“Chưa, anh ạ, sao anh có vẻ quan tâm nó thế, định lùa gà à.”

‘Mày cứ nói linh tinh, em của mày ai dám lùa, Có ông khách muốn đặt nó tiếp rượu. Mày thuyết phục nó tiếp rượu ông này 1 tiếng, anh giả nó 1 triệu, anh cho mày 2 triệu mày thấy thế nào?”

.“Kèo thơm phết nhỉ, nhưng kèo này hơi khó nhà nó vừa có chyện xong.”

“Thì mày thuyết phục nó anh giả nó 1 triệu ngồi cùng với khách 1 tiếng thôi, còn tiền bo khách cho nó anh không lấy, mà mày biết ông Hùng bo tiền đậm tay toàn tiền triệu thôi.”

“Anh Hùng đặt gặp nó sao?”

“Ừ.”

“Số con này hên phết nhỉ”

“Mày xem cả tiếng nó Nail giỏi lắm được hai ba trăm không nay ngồi không cũng được tiền triệu có mất mát gì đâu.”

“Để nó lên em bảo nó.”

“Chốt kèo nhé.”

“ok anh, kèo thơm thế này mà.”

Tôi rất đau đầu chuyện cái Thảo vậy nên hôm sau tôi lại đến tìm nó để nói chuyện . Thấy tôi đến nó chẳng vui vẻ gì mà còn hỏi lại tôi:

“Chị đến đây làm gì vậy?”

“Chị đến thăm em, em ăn gì chưa?”

“Tôi không muốn ăn, mẹ mất tôi không nuốt nổi không phải như các người.”

“Thảo à, mẹ mất rồi, chị em chúng ta là chị em ruột, là người thân của nhau, chị rất lo cho em, nếu em không về ở với bố thì em định sống sao? em còn quá nhỏ để tự lập.”

“Trước kia không có ông ta tôi vẫn sống tốt, tôi khác với chị. Tôi không thể bày ra bộ mặt giả dối giống chị được.”

“ Đây là cái thẻ chị làm cho em, chị cũng bắt đầu đi làm thêm rồi, hàng tháng chị sẽ gửi tiền cho em lo chi phí. Chị là chị gái của em nên chị sẽ có trách nhiệm với cuộc sống của em.”

“Không cần đâu.”

“Em cầm lấy đi, khi nào cần tiền gì tì gọi cho chị.”

Nói rồi tôi nhét cái thẻ vào túi nó. Sau đó tôi đi về nhà để sắp đồ lên thành phố học tập,có lẽ tôi chịu khó làm thêm sẽ đủ tiền nuôi nó. Tôi vất vả một chút đổi lại được cuộc sống tự do của nó cũng tốt. Chứ tôi e nó dọn về đây ở cũng không ổn tẹo nào.
Về đến nhà tôi lại nghe dì Mai nói chuyện với bà giúp việc như là muốn nói cho tôi nghe vậy:

“Từ khi là sinh viên là tôi đã tự lập đi làm thêm rồi, tôi không phải xin tiền bố mẹ đóng học hay chi tiêu có tháng tôi còn gửi tiền về cho bố mẹ ấy chứ.”

“Cô giỏi thật đấy.”

“Tôi biết hoàn cảnh gia đình mình nên tôi phải nỗ lực và cố gắng thôi, tôi làm thêm nhiều lắm. Vậy mà tôi vẫn ra trường bằng giỏi đó.”

“Cô Mai thật là siêu.”

“Hayzz, thời tôi khổ nên thế, chứ như mấy đứa nhỏ nhà này sướng quá mà, chả biết làm gì. Nói ra lại mang tiếng mẹ kế con chồng. Mà bây giờ làm ăn khó khăn, Tiền kiếm khó mà chi tiêu thì nhiều, nhà mình phải nuôi con nhỏ, con đại học mai kia lại thêm con của nợ kia đến ở nữa. Không biết cháu có đủ tiền giả cô không nữa.”

Tôi giả vờ không để ý đến cuộc nói chuyện của họ mà bước lên phòng sắp đồ.

Đến Hà Nội tôi mệt mỏi bước vào phòng, tôi cảm thấy rất đau đầu. Chị Nhung đi học về thấy tôi nằm ở phòng liền hỏi:

“Mày lo công việc cho mẹ xong rồi à?” cố lên nhé”

“Em cảm ơn chị ạ.”

“Nay mệt thế này có đi làm móng dạo không?”

“Mấy hôm nhà có công việc em không làm được nên cũng bị mất khách chị ạ, chắc phải mất một thời gian mới ổn định. Giờ em cũng đang cần tiền để nuôi em gái ăn học nữa.”

“Hay mày đến chỗ chị làm, công việc ổn định lương lại cao.”

“Em cũng đang cần tiền, nhưng…”

“Nhưng gì, Mày đến chỗ chị làm, anh Đức bảo cuối tuần có khách vip mày chỉ cần ngồi uống rượu cùng người ta 1 tiếng anh Đức giả mày 1 triệu tiền công, còn tiền khách bo thì mày giữ. Mà ông này bo đậm tay lắm.”

Thật sự nghe chị Nhung nói tôi có chút lung lay, nhưng tôi không muốn lún sâu và những công việc ở bar vì tôi biết ở đó cũng sẽ có rất nhiều cạm bẫy và cám dỗ. Nhưng mà tôi rất cần tiền vậy nên tôi nhận lời chị Nhung đến đó làm việc, lương cao sẽ giúp tôi nuôi được cái Thảo và có thể giả nợ nhanh được .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.