Anh mở cửa bước vào mang đồ ăn cho nó
-tôimang đồ ăn cho cô này- anh lay lay nó dậy
-chúcứ để người khác gọi cháu dậy là được mà- nó ngồi dậy dụi dụi mắt trông như conmèo thật đáng yêu.
-Tôimang lên giám sát xem cô ăn uống thế nào chứ tôi vừa đi mấy ngày mà cô đã trởthành cái xác khô nhỡ cô có mệnh hệ gì tôi sao ăn nói được với gia đình cô đây-anh muốn tận mắt thấy nó ăn nhưng vẫn còn cứng miệng không chịu thừa nhận.
-Chúkhông cần phải lo, chỉ một chút đó có là gì đâu- nó cũng linh hoạt trở lại. cólẽ anh đã về nên nó cũng thấy vui hơn nhiều. nó ngồi dậy cầm thìa định ăn thìngưng lại
-Saothế?-anh hỏi.
-Mấymón này hình như béo quá cháu nhìn thấy nhưng không ăn được- nó nhăn mặt, có lẽdo mệt nên khẩu vị của nó cũng không như mọi hôm
-Đótoàn là món cô thích mà- anh nói vì đã dặn mọi người nấu những món đấy cho nó.
-Nhưnghôm nay cháu không thích tí nào cả- nó buông thìa lắc đầu nguây nguẩy như nũngnịu
-Đợitôi, đúng là được voi đòi tiên mà- anh bưng đồ ra ngoài rồi lao xuống bếp nấugì đó cho nó. Anh lo lắng khi thấy nó giờ đến ăn cũng không ăn được nên đíchthân làm cho nó một món không dầu mỡ. thấy anh vào bếp đám người làm không thểkhông ngạc nhiên, ông quản gia hốt hoảng chạy vào bếp
--thiếu gia cần gì cứ sai người là được rồi không cần phải đích thân xuống bếpđâu.- ông quản gia thành khẩn
-Khôngsao, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-goi-la-chu-nua-vi-anh-yeu-em/2700031/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.