Chưa cảm động được lâu, chớp mắt cái Giang Điềm đã bắt đầu thấy hối hận, cô gật đầu đồng ý, đúng lúc cho người không biết xấu hổ nào đó một cái lý do chính đáng.
Giang Điềm khó chịu muốn chết, “Được rồi… Hu hu hu đừng làm nữa… Dừng lại dừng lại đi…”
Lúc này bình thường đáng ra đã phải kết thúc, Lục Minh Chu hôm nay cũng không biết như nào, hưng phấn nhiều khỏi bàn, đè trên người cô không chịu xuống, Giang Điềm bị lăn lộn vô lực, vòng eo cũng sắp bị chặt đứt, “Hu hu hu… Không gả nữa không gả nữa, anh cút xuống cho em hu hu hu.”
Lục Minh Chu híp mắt nhìn người dưới thân, cô gái khóc phát cáu, ánh đèn vàng đầu giường hắt xuống hai má ửng đỏ, khóe mắt mềm mại lại quyến rũ, đôi mắt như khói như nước, xinh đẹp thành một dòng nước ùa vào trong trái tim mềm mại của Lục Minh Chu cuộc đời này.
Anh thật sự đau lòng, kết thúc qua loa, xoay người bế Giang Điềm lên, cẩn thận ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, thay cô thuận hô hấp, lại đau lòng ghé tới gần hôn khóe mắt đẫm lệ của cô gái.
Giang Điềm ghé vào trên người Lục Minh Chu, tứ chi bủn rủn vô lực rất khó chịu, khoảng rất lâu sau mới hơi dịu lại, cô bị bắt nạt nên có chút nóng tình, dùng sức lực toàn thân mới miễn cưỡng cho Lục Minh Chu một cái tát mềm như bông.
Lục Minh Chu cam tâm tình nguyện ăn một cái bạt tai, anh nhân cơ hội nắm lấy cổ tay Giang Điềm, đan năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ep-anh-dong-tam/905731/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.