Trong phòng bệnh chỉ có tia sáng lạnh phát ra từ các thiết bị y tế, tối om không nhìn thấy rõ, Lục Minh Chu cố tình trêu cô, Giang Điềm theo bản năng muốn duỗi tay bật đèn, Lục Minh Chu lại vội vàng tóm lấy cổ tay cô, ngăn cản động tác của cô.
Tay phải anh ôm Giang Điềm, tay trái lại cắm kim truyền dịch, động tác mạnh, đập vào giá truyền dịch đầu giường. Giang Điềm thấy thế, rất không khách khí đánh một cái vào mu bàn tay phải của Lục Minh Chu, lạnh mặt giáo huấn, “Anh không thể ở yên một chút sao…”
Lục Minh Chu không những không ở yên, ngược lại còn thuận thế kéo cổ tay Giang Điềm qua, khó khăn lắm mới dán được mu bàn tay bên môi, con ngươi đen nháy sáng lấp lánh trong đêm tối, ánh mắt anh khóa chặt Giang Điềm, không còn vẻ không đứng đắn của một giây trước, anh nói bằng giọng cực thấp: “Anh chờ em đã lâu, nhưng không dám gọi điện thoại thúc giục em, sợ em bận rộn, cũng sợ em phiền…”
Môi anh cẩn thận gãi gãi mu bàn tay Giang Điềm, chậm rãi thở ra, “Anh cứ nghĩ em sẽ không tới nữa… Tưởng em thật sự không muốn nói chuyện với anh…”
Lục Minh Chu nói một cách từ tốn chân thành, Giang Điềm cứng ngắc trong ngực anh, lòng loạn như cào cào, Lục Minh Chu lại dịch đầu về trước, đặt giữa trán Giang Điềm, Giang Điềm sợ đụng phải vết thương của Lục Minh Chu, không nhịn được mà lo lắng nói: “Anh đừng lộn xộn mà…” Giọng cô bất đắc dĩ, “Lục Minh Chu anh là đứa trẻ sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ep-anh-dong-tam/905721/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.