Trần Minh cho rằng mình nghe nhầm, nhất thời không phản ứng lại, Lục Minh Chu trầm giọng lặp lại một lần, Trần Minh khẩn cấp dừng xe sang một bên, Lục Minh Chu lưu loát đẩy cửa xuống xe, chân phải đã chạm xuống đất, anh lại tạm dừng, cúi người hỏi Trần Minh ở ghế lái, “Chú Trần, chú thấy cháu như nào.”
Anh hỏi nghiêm túc, Trần Minh ban đầu không hiểu nổi, vì thế vội vàng trả lời: “Rất đẹp trai, làm sao vậy?”
Lục Minh Chu không khỏi liếm má, hơi nhíu mày, “Rất đẹp trai ư?”
Trần Minh nhanh chóng gật đầu, thấy Lục Minh Chu giống như muốn xuống xe rời đi, ông lại nói: “Lục tổng còn đang đợi chúng ta đấy.”
Lục Minh Chu trả lời rất dứt khoát, “Cũng không phải lần đầu, cháu có việc gấp.”
Nói xong, anh kéo cởi mấy nút cúc áo sơ mi, vò áo sơ mi vốn đang chỉnh tề thành nhăn rúm ró, chợt lại hung hăng túm lấy đầu tóc, làm rối tóc tai, anh bẻ gương chiếu hậu bên trái soi đi soi lại, khá hài lòng, anh lại hỏi Trần Minh: “Còn đẹp trai không?”
Trần Minh sẽ không nói dối: “Đẹp trai, trong sự hỗn độn vẫn lộ ra vẻ đẹp.”
Mặt Lục Minh Chu không biểu cảm, thậm chí có chút buồn rầu: “Phiền chết mất, tại sao cháu lại đẹp trai như thế làm gì!” Anh cảm thán xong, nhanh nhẹn khom lưng xuống xe.
Trần Minh nghẹn mất lúc lâu, vẫn vội vàng hỏi một câu: “Đi đâu vậy?”
“Đi dỗ đứa bé nhà cháu.”
“…..”
…..
Giang Điềm nửa cúi đầu, ít nhiều có chút thất thần, tận đến lúc nhìn thấy một đôi giày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ep-anh-dong-tam/905690/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.