Đại loại là năm phút đồng hồ sau, Giang Điềm đang định gọi điện thoại hỏi một chút, cửa chính lại mở ra, Chu Xuyên xuất hiện ở cửa, Giang Điềm cất di động đi, nói: “Chú Xuyên, cháu còn tưởng chú không có ở nhà đấy.”
Nói xong, cô bước qua cổng đi vào trong sân.
Chu Xuyên đi bên trái Giang Điềm, cười nói: “Già rồi, chân cẳng không còn linh hoạt nữa.”
Bước chân Giang Điềm chậm lại, ánh mắt lo lắng, cô đang định quan tâm hỏi thăm vài câu, tiếng “loạt soạt” vang lên cách đó một đoạn, lời Giang Điềm nhắc tới bên miệng lại dừng lại, ánh mắt cô nhìn băn khoăn một vòng phòng khách, vẫn chưa tìm được chỗ phát ra âm thanh.
Chu Xuyên làm như không nghe thấy gì, thuận miệng hỏi một câu: “Công việc thế nào rồi?”
Giang Điềm tất nhiên sẽ không nói ra việc không thoải mái trong công việc, liên thanh nói “Tốt”, Chu Xuyên hài lòng gật đầu, Giang Điềm suy nghĩ một lát, vẫn không nhịn được hỏi: “Chú Xuyên, chú có vừa nghe thấy tiếng gì không?”
Chu Xuyên ngồi xuống trên ghế, bĩnh tĩnh lắc đầu.
Giang Điềm bĩu môi, không hỏi nữa, cô ngồi xuống đối diện Chu Xuyên, lại mặt dày hỏi: “Chú Xuyên, chú có phải rất nhớ cháu đúng không?” Nói xong, cô lại nhìn thấy đồ uống trà bày trên bàn, nước trong chén trà đã thấy đáy, rõ ràng là có người dùng qua, “Trong nhà có khách hả chú?”
Chu Xuyên lấy chén trà trước mặt Giang Điềm đặt lên đĩa trà, nghiêm túc nói: “Lúc trước có một con chó tới.”
Ánh mắt Giang Điềm từ từ xẹt qua một vòng phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ep-anh-dong-tam/905681/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.