“Thế là anh ta không chỉ từ chối cậu, lại còn chê cậu phiền rồi trực tiếp dọn đi…..” Dư Tư Nghiên nhìn Giang Điềm mềm nhũn nằm ghé lên bàn, “Sau đó cậu vẫn thích anh ta?”
Giang Điềm uống say khướt, một mực gật đầu liên tục.
Dư Tư Nghiên nói trúng tim đen, “Hai người đều có lỗi.”
Giang Điềm quơ chai rượu, “Không phải… Anh ấy không thích kiểu người như tớ.” Cô chớp chớp mắt, lại lắc đầu, “Là vấn đề của tớ, người ta không sai.”
Dư Tư Nghiên nhìn cô trợn tròn mắt, “Vậy tại sao cậu thích anh ta?”
Suy nghĩ vài giây, Giang Điềm chẹp miệng, “Chắc vì vẻ ngoài đẹp, dáng người cũng không tồi.”
Dư Tư Nghiên: “…..” Xem cái tiền đồ của cậu kìa!
Đôi tay Giang Điềm đỡ gò má, lông mi uể oải rủ xuống, lẩm bẩm: “Anh ấy ôm tớ, hôn tớ, còn ngủ cùng nhau…..”
Dư Tư Nghiên sốc không thôi, “Mẹ kiếp! Các người ngủ rồi?”
Đầu Giang Điềm choáng váng, cô nặng nề gật gật đầu, “Ngủ rất nhiều lần.”
Dư Tư Nghiên đột nhiên đẩy ghế dựa, dịch đến bên cạnh Giang Điềm, cô nàng oán giận, “Thằng cha này rút điếu không thương tiếc? Thoải mái xong liền chạy mất?!” Cô nàng nói xong, tức giận sắn tay áo sơ mi lên, “Bà đây đi đánh chết hắn!”
Giang Điềm mềm nhũn liếc nhìn cô nàng một cái, không biết làm sao lại nhặt được trọng điểm, “Không được, cậu đánh anh ấy tớ sẽ đau lòng.” Cô giơ đầu về phía Dư Tư Nghiên, khẽ thở dài: “Cậu đánh tớ là được rồi, anh ấy sẽ không phải đau lòng.”
“…..”
Dư Tư Nghiên nhất thời không nói nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ep-anh-dong-tam/905678/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.