Giang Điềm thập phần không có ý chí tiến thủ, sững sờ ngay tại chỗ, biết rõ Lục Minh Chu say rượu nên ăn nói bậy bạ, nhưng cô lại một lần không thể kìm lại tim đập thình thịch. Lặng im một lát, Giang Điềm thu đủ dũng khí ngước mắt nhìn anh, Lục Minh Chi hướng cô nhướng mày, lại chu chu mỏ, cười cợt nhả nói một câu: “Vợ ơi, ôm một chút.” Giang Điềm vừa thẹn vừa bực, nhanh chóng dời mắt, cô mất tự nhiên lui bước về sau. Khinh. Cô muốn mắng người. Người cô thích nhiệt tình như lửa, sao lòng cô lại như nước lặng cũng ăn không tiêu như này, Giang Điềm nhắm mắt, hoãn lại tâm tư, rất lâu sau, mới chậm rãi mở mắt ra. Lục Minh Chu vẫn không mặt mũi như vậy, anh đi nhanh về phía trước, cánh tay thu lại, Giang Điềm còn không kịp phản ứng, đã rơi vào vòng ôm của anh. Ngực đàn ông ấm áp, tắm gội qua mang theo mùi hương nhàn nhạt, Giang Điềm bị anh ôm, thân thể nháy mắt cứng đờ. Cánh tay Lục Minh Chu thu vào trong, cằm cọ cọ trên đỉnh đầu Giang Điềm, lại không nhịn được mà giơ tay xoa tóc cô. Nhịp tim Giang Điềm đập tăng tốc, hoàn toàn không chịu khống chế. Lục Minh Chu lại khẽ cười, đầu anh dần dần dịch xuống, không đến một hồi, liền chui đầu vào cổ Giang Điềm, chóp mũi nhẹ ngửi, anh ái muội cười nhẹ, không chút để ý mà cảm thán: “Vợ à, thật thơm.” Thân mình Giang Điềm hung hăng run rẩy. “…..” Có còn để cho người ta sống hay không. Giang Điềm giơ tay đẩy anh, vừa bực mình vừa buồn cười nhắc nhở, “Anh rốt cuộc có biết em là ai không?” Cô duỗi tay đấm sau lưng Lục Minh Chu, bất đắc dĩ bổ sung: “Anh nghĩ thật kĩ xem, ngày hôm qua anh còn muốn bóp chết em đấy.” Động tác Lục Minh Chu dừng lại một chút, má anh cọ cọ vào mái tóc mềm mại của Giang Điềm, anh từ từ ngẩng đầu lên nhìn Giang Điềm, hỏi lại: “Bóp chết?” Giang Điềm cho rằng anh rốt cuộc cũng tỉnh táo, vội gật đầu không ngừng, thêm mắm thêm muối nói: “Chúng ta có thù oán, anh không thể làm bậy.” Đôi mắt Lục Minh Chu sâu thẳm, tay phải anh vén vài sợi tóc rũ xuống bên trái Giang Điềm, nhẹ nhàng vuốt về sau tai, “Bóp chết? Cái này không tiện nghi cho em.” Anh bật cười khẽ, lại cúi đầu tiến đến bên tai Giang Điềm, không nặng không nhẹ mà cắn thùy tai Giang Điềm, giọng nói nặng nề âm thầm: “Không bằng… Làm đến chết?” “…..” Giang Điềm kinh ngạc, chợt bả vai bị đè xuống, hô hấp hỗn loạn, nhịp tim đập thình thịch, hoàn toàn rối loạn. Lục Minh Chu híp mắt dài, vẫn hùng hổ dọa người như cũ: “Thế nào, hửm?” Giang Điềm: “…..” Quá là phóng đãng rồi. Cô đã từng thấy người say rồi nổi điên, nhưng vẫn là lần đầu nhìn thấy người say rồi động dục. Giang Điềm chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng, cô hít một hơi thật sâu, dùng lý trí còn sót lại để từ trong ngực anh chui ra, cô ngước mắt ngơ ngẩn nhìn về phía Lục Minh Chu, Lục Minh Chu nhướng mày, nghiêng ngón tay hoa lan(1) thu lại vạt áo, cũng không che được bao nhiêu cảnh xuân lộ ra, cơ ngực rắn chắc, thập phần muốn vuốt ve. Giang Điềm không tiếng động mà nuốt nước bọt: Mẹ nó rất tốt, rất phóng đãng… Rất thích. Lúc thì bố, lúc thì anh trai, lúc thì gọi vợ… Rất thú vị. Giang Điềm nghiêm túc suy nghĩ, không thể mặc anh xoa tròn bóp dẹp như vậy được, một bên cô sờ chìa khóa mở cửa, một bên chọn kịch bản phản bác lại, Lục Minh Chu khó có được lúc an phận. Giang Điềm nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Em không phải vợ, em là chị dâu của anh.” Cô đẩy cửa vào nhà, xua xua tay với Lục Minh Chu, “Giữa chúng ta là không có khả năng.” Đuôi mày Lục Minh Chu hơi cau lại, ánh mắt ảm đạm đi vài phần. Giang Điềm không đành lòng, nhưng lại không thể không kéo xa khoảng cách với anh, nếu không, cô nếu là không kìm lại nổi, hậu quả khôn lường. Các cụ nói đúng. Uống rượu nhất thời sảng, xong việc hỏa táng tràng. Giang Điềm lần nữa phẩy tay, nghiêm mặt nói: “Anh về nhanh đi.” Giang Điềm đang định đóng cửa, Lục Minh Chu lại bỗng nhiên bắt được cổ tay của cô, Giang Điềm đột nhiên không kịp phòng bị, vừa định rút tay về, Lục Minh Chu lại nhanh chóng cúi người, trực tiếp đem Giang Điềm khiêng lên trên vai, thân thể Giang Điềm treo trên không, đầu chúc xuống dưới dán vào sau lưng Lục Minh Chu, cô kêu lên: “Anh làm cái gì vậy!” Lục Minh Chu bước chân phải vào, dứt khoát đóng sầm cửa, anh khiêng Giang Điềm đi đến phòng ngủ, “Chị dâu ư?” Giang Điềm cùng giãy giụa chân tay, lớn tiếng ồn ào: “Đúng! Em là chị dâu anh!” Lục Minh Chu giơ tay phải lên, hung hăng vỗ vào mông Giang Điềm, trầm giọng nói: “Nhưng mà chị dâu ăn ngon.” Anh ho hắng giọng, lại là một tiếng cảm khái, “Rất kích thích, hi hi hi!” Giang Điềm: “…..” Chết tiệt. Giang Điềm bị chặn á khẩu không nói lại được. Lục Minh Chu dùng đầu gối đẩy cửa, trực tiếp đem Giang Điềm ném lên giường, đột nhiên bắt đầu nghiêm túc, “Bố anh chỉ có anh một cái Cẩu Tử, Cẩu Tử không có anh trai.” Anh liếm liếm môi, ái muội bổ sung: “Em nói dối, anh phải trừng phạt em.” Giang Điềm ngã mạnh xuống giường, còn không kịp bò dậy, đảo mắt một cái Lục Minh Chi đã chống người bên trên, hung hăng ngăn chặn cô. Giang Điềm: “…..” Chết mất chết mất….. Làm sao bây giờ? Đập choáng hay là trực tiếp đè lên? Đầu Giang Điềm ù đi, không nghĩ được có cách nào kêu loạn, đành phải dùng sức nhấc chân phải đá anh, Lục Minh Chu không chút nhúc nhích, Giang Điềm liền ngẩng đầu lên lấy đầu húc vào anh, “Lục Minh Chu anh tỉnh táo lại một chút! Thấy rõ em là ai không?!” Hai chân Lục Minh Chu kẹp lấy Giang Điềm, hai tay chống ở hai sườn bả vai Giang Điềm, anh hơi hơi ngẩng đầu lên, mắt đen khóa chặt cô, chợt ánh mắt trầm xuống, giọng nói nặng nề âm trầm: “Không phải em thích anh sao?” Đột nhiên bị người chọc thủng tâm tư, Giang Điềm bỗng nhiên dừng lại, hô hấp của cô hơi đình trệ, nhất thời không biết Lục Minh Chu là tỉnh hay là say, làm sao có thể đột nhiên thốt ra một câu như vậy. Tay phải Lục Minh Chu rút lui về, rơi xuống vành tai Giang Điềm, ngón tay vuốt ve dọc theo thùy tai của cô, thân mình Giang Điềm cứng đờ, lông mi cô hung hăng rung động. Lục Minh Chu bỗng nhiên cúi đầu xuống, lần nữa vùi đầu vào cổ cô, thân thể Giang Điềm như chạy qua một dòng điện, trong nháy mắt căng chặt lên, trái tim như bị nhấc đến cuống họng, hốc mắt cô nóng lên, chóp mũi chua xót. Giang Điềm không đẩy được người đàn ông say rượu này ra, ngón trỏ bấm vào lòng bàn tay miễn cưỡng ép mình tỉnh táo, cơ thể lại không khống chế được vẫn có chút rung động, Giang Điềm hoàn toàn luống cuống chân tay, Lục Minh Chu lại quy quy củ củ, không có động tác gì. Không khí xung quanh hơi ngưng đọng. Một hồi lâu, Giang Điềm bị Lục Minh Chu đè đến sắp không thở nổi nửa, nỗ lực giơ tay đẩy anh ra, ban đầu sức lực kém xa, Giang Điềm hoàn toàn không làm gì được anh, bây giờ vẫn lực như vậy, Lục Minh Chu lại thuận tư thế lăn sang một bên. Giang Điềm sững sờ, ngước mắt nhìn anh, người đàn ông bên cạnh hơi khép mi mắt, lông mi mệt mỏi phủ xuống, thành vệt che lấp nhàn nhạt dưới mắt, cánh mũi hơi run, hô hấp đều đều nhẹ nhàng, cứ thế ngủ rồi….. Thần kinh căng chặt của Giang Điềm tức khắc buông lỏng, cô nằm nghiêng bất động, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn anh, Lục Minh Chu ngủ không an tâm cho lắm, trong lúc ngủ vẫn còn hơi hơi nhíu mi, lòng Giang Điềm mềm nhũn, nhịn không được giơ tay vuốt ve lông mày đang nhíu sâu lại, Giang Điềm có chút nghiện, lại nhẹ nhàng chải hàng mi dài của anh. Lòng cô mềm như bông, chơi không cũng có thể. Ai ngờ Lục Minh Chu lại hơi xoay người một cái, bắt lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng đè ở trước ngực mình, thì thầm nói mớ: “Đừng làm loạn.” Giang Điềm nháy mắt một cái, mắt lại hơi ửng đỏ. Cô muốn rút tay về, Lục Minh Chu lại đem kéo cô vào trong lồng ngực, “Ừm… Buồn ngủ quá, em ngoan một chút.” Tim Giang Điềm đột nhiên đập lỡ một nhịp, trong phòng không bật đèn, ánh sáng tối tăm, bức rèm không khép chặt, ánh trăng từ khe hẹp chui vào, theo gió đêm cuốn vào, cô vô thức mà trốn đi, cô nhìn gương mặt đẹp trai của người đàn ông, nhịp tim dần dần khôi phục bình tĩnh, chưa từng có lúc nào như này, rành mạch hiểu rõ những gì mình thích. ….. Cho đến nửa đêm, Giang Điềm vẫn không ngủ được. Cô nhẹ nhàng đứng dậy từ bên người Lục Minh Chu, kéo lại bên chăn cho anh thật cẩn thận, lại lấy điều khiển trên ngăn tủ tăng nhiệt độ lên hai độ. Cô nhón chân, đẩy cửa đi ra ngoài cực khẽ, thẳng đến tận lúc ngồi vào ghế sô pha ở phòng khách, Giang Điềm mới thở phào một hơi, cô hung hăng xoa mặt, sắc mặt buồn bực. Trong lòng nghẹn muốn chết, hơn nửa đêm lại không biết tìm ai nói chuyện phiếm, nghỉ bệnh chạy chữa hỗn loạn, cô lấy di động ra lên mạng đăng bài. Chủ lầu: Người tôi thích uống say rồi bổ nhào vào tôi thì phải làm gì bây giờ? Giang Điềm cho rằng hơn nửa đêm nên bài đăng sẽ vắng vẻ, không nghĩ đến liền có hồi đáp ngay lập tức: 【Yêu cô ấy】 【Yêu cô ấy phát khóc】 【Lầu trên thật đáng sợ】 【Chúng ta nói nhỏ đi một chút được không】 【Cơ hội mất đi sẽ không trở lại, nếu là tôi, tôi sẽ không phát rồ như lầu trên, tôi sẽ ngủ với cô ấy một đêm thật ngon, khóc chỉ là thủ đoạn, thoải mái mới là mục đích】 “…..” Giang Điềm nhìn bình luận, một lời khó nói hết, cô đang định rời khỏi diễn đàn, thông báo mới nhất lại hiện ra. Ngôi sao nhỏ tra tấn người: Mọi người đừng làm loạn thế, chủ lầu hơn nửa đêm đăng bài chúng tỏ anh ta không có sinh hoạt tình dục mà, người anh thích có thích anh không mới là vấn đề mấu chốt. Mù quáng nhào vào là muốn đi tù, tất nhiên vẫn có trường hợp ngoại lệ, chồng tôi chính là do tôi một lần lại một lần nhào vào, mới điên cuồng yêu tôi. Động tác Giang Điềm dừng lại, cuối cùng cũng có cái bình luận bình thường, tuy rằng nửa câu sau có phần khoe mẽ, Giang Điềm nghĩ nghĩ, gõ tiếp một câu: “Không thích tôi.” 【Ngày nào đó ngày nào đó】 【Rụt rè ở loại thời điểm này là dư thừa】 【Sau rượu mấy lí trí, hiểu không! Tốt nhất là làm cô ấy mang thai con anh, sau đó hắc hắc hắc anh tự hiểu】 Ngôi sao nhỏ tra tấn người: Khổ thân chủ lầu, chồng tôi về rồi, anh ấy không cho tôi nghịch điện thoại nữa hu hu hu, chủ lầu cố lên nha, anh là người tốt nhất! Giang Điềm: “…..” Rõ ràng là khoe khoang, thật quá đáng. Giang Điềm trợn mắt với hư không, thoát khỏi diễn đàn, cô vùi người lên sô pha, có chút buồn bực, cũng không biết nằm bao lâu. mới dần dần buồn ngủ. ….. Giang Điềm không ngủ bao lâu, trời đã sáng, một đêm trôi qua, tâm tình của cô bình phục rất nhiều, rửa mặt xong đi xuống cửa hàng bán đồ ăn sáng dưới tầng mua sớm một chút. Cô đẩy cửa vào nhà, đứng thay giày ở huyền quan. Một giọng nói phát ra từ phía sau, giọng nói đàn ông trong trẻo, lại khó nén kinh ngạc: “Tôi đang ở đâu? Tại sao tôi lại ở chỗ này?” Giang Điềm mang theo túi đồ ăn sáng vào phòng khách, nhẹ nhàng nhàn nhạt đáp lại: “Là khách sạn nhỏ, hôm qua anh uống say, tôi liền mang anh đi thuê phòng.” Cô nhớ tới lần trước mình tỉnh lại bên cạnh Lục Minh Chu, cô kinh hoảng thất thố hỏi, Lục Minh Chu lại mặt không biểu cảm mà dọa cô. Tình cảnh độ ăn khớp cao, cô không nhịn được nổi lên một loạt ý xấu. Khóe miệng Lục Minh Chu kéo lên, tầm mắt anh vô định, giơ tay túm lại vạt áo, che kín mít, giọng nói mang theo vài phần cứng nhắc, “Tôi… Chúng ta…..?” Anh là thực sự là nhớ vụn vặt, ký ức ngừng ở đoạn anh đánh nhau với Tần Lệ xong liền rời hội sở, anh gọi điện thoại bảo cô đi ra, còn mọi việc sau đó chỉ còn có một số ít hình ảnh linh tinh vặt vãnh, nhất thời không khâu chuỗi lại được. Dọa người nhất chính là, trên người anh chỉ có một cái áo tắm, đến quần lót cũng không mặc….. Giang Điềm buông đồ vật trên tay, đi về phía Lục Minh Chu, giờ phút này, cô không rảnh lo thẹn thùng, chỉ muốn trêu ghẹo: “Làm rồi, tôi quên mang biện pháp bảo hộ, anh có thể sẽ mang thai.” “…..” Lục Minh Chu kinh ngạc, sự thờ ơ thường ngày có chút không hiện ra nổi, có thể thấy trong đáy mắt mây gió cuồn cuồn, anh nhấp môi dưới, tay phải nắm thành nắm đấm ho khụ khụ hai tiếng, không dám nhìn Giang Điềm. Giang Điềm đứng cách anh nửa bước, rất nghiêm túc nói: “Tôi sẽ phụ trách.” Trán Lục Minh Chu cũng bỗng nhiên co lại theo, ước chừng ho hơn nửa ngày, anh mới miễn cưỡng thốt lên một câu, giọng nói có vài phần bất đắc dĩ: “Tôi hỏi nghiêm túc, cô đừng làm loạn.” Giang Điềm không đáp mà hỏi lại: “Nghiêm túc à?” Lục Minh Chu hơi hơi gật đầu. Giang Điềm không tiếng động nuốt nước bọt, tay phải giấu ở phía sau nắm chặt rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại không biết bao lần, cuối cùng cô hít thật sâu một hơi, trên mặt viết quyết tâm chịu chết oanh liệt, cũng có thiếu nữ khao khát hoài xuân. Cô nhón chân, đôi tay đặt lên bả vai Lục Minh Chu, cô hơi khép mắt lại, Lục Minh Chu thoáng giật mình, cánh môi mềm mại của Giang Điềm đã chạm nhẹ vào môi Lục Minh Chu, như chuồn chuồn nước lướt qua. Giây tiếp theo, cô rời đi, gót chân chạm xuống đất, sau lại lùi nửa bước, giọng nói mềm mại. “Em thích anh, nghiêm túc.” _______ (1) Ngón tay hoa lan: bây giờ thường đề cập đến cử chỉ véo ngón cái và ngón giữa, và lan rộng ba ngón còn lại. Là một hình dạng bàn tay cơ bản duy nhất cho múa và opera Trung Quốc, nó có các đặc điểm thẩm mỹ truyền thống độc đáo, và có định hướng thẩm mỹ độc đáo và xu hướng tâm lý văn hóa của người Trung Quốc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]