*Cốc cốc cốc*
Tiếng gõ cửa dồn dập từ bên ngoài vọng vào làm cho tôi miễn cưỡng rời khỏi chăn. Ngồi trên giường nhìn về phía cánh cửa tôi khẽ thở dài chán nản. Đầu đau, khắp người đều đau đến mức không thể nhúc nhích nổi.
Chậm rãi quay người xuống giường, tôi khó nhọc đứng dậy tập tếnh bước ra khỏi phòng ngủ, đi thêm một đoạn nữa ra phòng khách, tiến về phía cửa ra vào. Không biết giờ này ai còn đến đây, đứng dưới cái thời tiết nóng vỡ đầu này.
Khi cánh cửa mở ra dáng người cao lớn quen thuộc lờ mờ xuất hiện trong tầm mắt, tôi liền giật mình toan muốn đóng cửa. Thế nhưng, người kia nhanh hơn, cậu giữ chặt cánh cửa lại. B*
Đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt kia khi này hiện lên vẻ khó chịu. Lê Bảo nhìn tôi chẩm chập mở miệng hỏi: "Cậu bị làm sao thế này?"
Túi đồ cậu đang cầm trên tay rơi bộp xuống đất, cậu hoảng hốt vươn tay đến muốn chạm vào mặt tôi. Biểu cảm trên gương mặt hiện rõ sự đau đớn, chạm vào mặt tôi cậu ấy chạm rất nhẹ nhàng chỉ sợ tôi sẽ bị đau....
Tôi không đáp cũng không né tránh tay cậu mà chỉ khẽ nhắm mắt lại rồi lịm đi.
Trong cơn mơ màng tôi cảm nhận được cái ôm ẩm áp của Lê Bảo, cộng với cậu ấy gọi tên, lay người liên tục. Tôi rất muốn tỉnh dậy nói với cậu rằng bản thân không sao, chỉ là mệt quá muốn ngủ một chút thôi...
Chỉ muốn ngủ một chút thôi....
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-duoi-anh-duong-do/3646790/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.