Trời Hà Nội nắng thật to, nắng đến mức cháy da cháy thịt. Từng tia sáng xen qua từng tán cây, ô cửa sổ, chiếu về phía mái hiên nơi tôi đang đứng.
Suy tư ngắm nhìn những dòng xe đi qua trước mắt, trong đầu tôi có nhiều suy nghĩ miên man. Ngày mai là ngày tôi nhận lớp, sau kì thi cấp ba tháng trước, cuối cùng ngày tôi mong chờ nhất cũng đã đến.
Xin chào các bạn, tôi tên là Hà Ánh Dương, năm nay 15 tuổi, sắp trở thành học sinh lớp 10 của một ngôi trường cấp ba khá nổi gần chỗ tôi sống.
Nói thật với các bạn, nhà tôi không hề khá giả chút nào, nếu không muốn nói là nghèo. Dù hoàn cảnh gia đình không quá hoàn mỹ, nhưng tôi rất tự tin vào thành tích học tập của bản thân. Suốt chín năm học cấp một cấp hai tôi luôn đạt danh hiệu học sinh giỏi, tham gia nhiều cuộc thi lớn nhỏ và luôn đạt được giải cao.
Gia đình tôi chỉ có hai người, mẹ mất từ lúc tôi lên hai, bố một mình nuôi tôi khôn lớn đến bây giờ.
Hiện tại, tôi đang đi làm thêm ở quán cà phê do chị họ mở, nhưng hôm nay cũng là ngày cuối, vì tôi phải đi học.
"Ánh Dương, mày vào đây chị nhờ một chút"
Nghe thấy có người gọi, tôi lập tức quay người bước vào bên trong.
"Sao vậy chị Lan?"
Người phụ nữ đứng trước mặt tôi là chủ của quán cafe này. Chị ấy tên là Lan, năm nay mới 29 tuổi, chị một người phụ nữ xinh đẹp, tài giỏi, lắm tiền, mỗi tội ế quá chưa ai hốt.
Chị Lan đưa cho tôi một tấm phong bì, bên trong có gì chắc chắn ai cũng biết rồi.
Chị ấy nhìn tôi nói: "Hôm nay là buổi cuối cùng mày làm ở quán chị, đây là lương của tháng này và thêm một khoản nữa là chị tặng mày chúc mừng mày đỗ cấp ba. Nhớ cố gắng học cho thật tốt biết chưa? Lúc nào rảnh có thể qua quán giúp chị."
Tôi e ngại gật đầu và nhận lấy tấm phong bì trên tay chị, bẽn lẽn nói: "Em cảm ơn chị ạ."
Có vẻ nhìn thấy tôi ngại ngùng như vậy, chị Lan liền bật cười vỗ vai tôi nói: "Con bé này, người nhà với nhau, sao mày phải ngại ngùng với chị như thế hả? Thoải mái lên xem nào."
Mặt tôi đỏ tía tai, mắt nhắm tịt lại gật đầu lia lịa.
Sau khi hết giờ làm, trời đã nhá nhem tối, tôi đi về nhà.
Từ quán của chị Lan về nhà tôi cách hơn năm cây số, sau hơn mười lăm phút ngồi xe buýt, tôi quyết định chưa về luôn mà đi ra chợ gần nhà mua đồ nấu bữa tối.
Đi hết vòng quanh chợ cuối cùng cũng mua xong. Tôi đứng ở cổng chợ, tay xách nách mang một đống túi, nhìn qua đồng hồ trên tay mình lẩm bẩm.
"Còn hơn một tiếng nữa bố về rồi, nhanh nhanh về còn nấu cơm nào"
Buổi tối, bố tôi đi làm về. Khi này tôi cũng vừa nấu ăn xong và đang rửa lại đống nồi vừa nấu ăn, nghe thấy tiếng lạch cạch ở bên ngoài phòng khách, tôi ngó ra cười vui vẻ: "Bố ơi, con nấu cơm xong rồi, bố tắm rửa rồi vào ăn cơm nhé."
Giọng của bố vọng từ bên ngoài vào: "Bố biết rồi."
Nghe bố nói xong, tôi lại tiếp tục công việc đang làm. Cho đến khi xong xuôi, tôi ra bàn ngồi chờ. Trong lúc này, tôi lôi quyển sách mình hay để gần bàn ăn ra để đọc giải trí.
Ánh đèn vàng chiếu lên từng con chữ, con số, những hình vẽ vuông, tròn, tam giác sinh động, tôi đọc rất nhập tâm, vừa đọc tôi vừa nghiên cứu rồi lại suy ngẫm.
(Ad: Các bạn có biết Dương đang đọc sách gì không? Là sách toán hình đấy)
Lẫn trong không gian yên bình trong căn bếp nhỏ xinh, là tiếng cãi nhau bất tận của mấy bà hàng xóm ở ngoài ngõ, rồi đến tiếng của mấy con chó sủa inh ỏi. Những âm thanh ồn ào náo nhiệt ấy, dường như chẳng làm ảnh hưởng gì đến tôi cả.
Không biết bố tôi đã tắm xong từ lúc nào, ông ấy đứng ngay cạnh tôi ngó vào quyển sách tôi đang đọc rồi gọi: "Nào Dương, ăn cơm thôi con"
Tôi đang chú tâm đọc mà chẳng để ý xung quanh, nên khi bố gọi, tôi đã giật bắn mình lên, suýt chút nữa tung quyển sách ra ngoài cửa sổ.
"Bố à" Nhìn thấy bố đang cười rất khoái chí, tôi bất mãn chề môi làm nũng.
Bố vẫn cười ha hả kiểu đấy chứ mới chết, tôi ngại quá liền đi lấy bát, đũa để ăn cơm.
Trong bữa ăn, tiếng chửi nhau của mấy bà hàng xóm ở đầu ngõ làm cho hai bố con ăn cơm không ngon tí nào, tôi tự động đứng dậy đi tới chỗ cửa sổ đóng cửa, kéo rèm lại.
Cãi gì cãi lắm thế? Cãi ngày cãi đêm không biết mệt sao?
Tôi đã nghĩ như vậy.
Tiếng cãi nhau nhỏ đi một chút bố con tôi tiếp tục bữa ăn của mình.
Lúc này bố hỏi: "Mai đi nhập học đúng không Dương?"
"Dạ" Tôi vừa múc xong nước canh vào bát cơm của mình, nghe được bố hỏi tôi liền dạ một tiếng coi như câu trả lời.
Bố vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến dịu dàng như mọi lần, ông hỏi tiếp: "Thế ngày mai cần bố đưa con lên trường không?"
"Đường đến cơ quan của bố ngược đường với trường con mà, con bắt xe buýt cũng được. Hôm nay chuyến con đi mọi hôm có đi qua trường con đấy bố" Tôi đáp.
Thật ra là chẳng có cái xe buýt tôi hay đi nào mà qua trường tôi cả, hôm nay tôi có mượn điện thoại chị Lan tìm hiểu về đường đi đến trường rồi. Từ nhà đến trường cách sáu cây, phải đổi tầm hai chuyến mới đến được.
Cơ quan của bố đi ngược đường với trường tôi theo học là thật, đường đến cơ quan của bố cũng rất xa, bố luôn phải dậy từ rất sớm đi làm. Tôi không muốn phiền đến bố một chút nào.
Bố nghiêm túc hỏi: "Hôm nay Dương lại đến quán chị Lan làm thêm đúng không?"
Tôi thật thà đáp: "Dạ, nhưng hôm nay ngày cuối rồi ạ"
Bố không vui nói: "Bố đã nói con cứ ở nhà tập trung vào học mà, sáng chiều đi làm, tối lại về học. Con nhìn con xem? Ba tháng hè này gầy đi nhiều rồi đấy, đang tuổi ăn tuổi lớn mà không biết chú ý sức khỏe"
Và sau ấy bố cứ liên tục nhắc nhở tôi không được quá sức như này như kia, tôi chỉ biết cúi đầu dạ dạ vâng lời, trong đầu bắt đầu tính toán đến dự định cho hè năm sau.
Bố không muốn tôi đi làm thêm đâu, dù cho công việc của bố lương chẳng đủ để trang trải cuộc sống, nhưng bố không hề để tôi thiếu bất cứ thứ gì. Con nhà người ta có, tôi cũng phải có.
Lúc này bố không nói gì nữa mà nhìn tôi rất chăm chú, rồi một lúc sau bố đặt lên bàn một cái hộp nhỏ và đẩy nó đến phía tôi, bố mỉm cười nói: "Quà mừng con gái bố đỗ cấp ba"
Tôi cầm cái hộp đó trên tay mà không biết là cái gì, ngó nghiêng các ngóc ngách để đoán thử.
Ừm... Cái hộp màu trắng, khá nặng và chắc tay. Tôi ngơ ngác nhìn bố như muốn hỏi gì đó.
"Con mở ra đi" Bố thúc dục.
Nghe lời bố, tôi mở cái hộp đó ra. Nhìn được thứ bên trong, tôi rất bất ngờ.
Là điện thoại di động. Mà nó cũng không phải dạng điện thoại bấm mà là dạng lướt lướt mà Chị Lan hay dùng.
Tôi chưa dám tin món quà này là thật, tôi lắp bắp hỏi bố: "Bố ơi, sao...sao bố lại mua điện thoại cho con?"
"Lên lớp 10 rồi Dương, điện thoại là một thứ rất quan trọng buộc con phải có bên người" bố đáp.
"Nhưng bố mua loại bấm để con nghe gọi là được rồi mà, giá của cái điện thoại này cũng không rẻ, con cũng chẳng biết dùng" Tôi vẫn rất lưỡng lự.
Bố phì cười đáp: "Cô tính làm người tối cổ đến bao giờ đây cô nương? Nửa tháng lương của tôi đấy, cô mà không nhận, tôi dỗi cho cô xem"
Ai ya, bố yêu của con ơi bố làm như vậy là chết con rồi.
...........
Buổi tối trước ngày đi nhập học, tôi không ngủ được, trong lòng cứ rạo rực, bồn chồn lăn lộn khắp nơi. Một phần là vì nóng quá không ngủ được, còn phần lớn là tôi háo hức đến ngày đi nhập học quá dẫn đến không ngủ được.
Ngày hôm sau cũng đã đến, tôi dậy từ sớm để chuẩn bị bữa sáng, thay bộ quần áo thật gọn gàng. Đứng trước gương nhìn rất lâu, tôi gật đầu hài lòng.
Tôi đi bộ một đoạn ra điểm đợi xe buýt gần nhà và chờ đợi, tay tôi vẫn cầm điện thoại mà bố tặng cho tối hôm qua. Nhìn thấy số xe quen thuộc ở phía xa, tôi liền đút điện thoại vào cặp sau đó lộn cặp đang đeo về phía trước.
Tôi đã đi xe buýt được một khoảng thời gian khá lâu rồi, thi thoảng hay gặp mấy cái kiểu móc túi, biến thái, lừa lọc trên xe, cho nên việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ, chính là bảo vệ chính mình.
Khi tôi đặt chân lên xe buýt, phát hiện trên xe đã chẳng còn chỗ nào ngồi nữa, tôi đành lựa một chỗ đứng.
Đi qua được hai trạm, tôi xuống xe để đổi sang chuyến xe khác.
Lên được chiếc xe dẫn đến trường, tôi vẫn phải đứng. Xe đi đến điểm Trường Tiểu học Hoà Bình thì có khá nhiều người cũng bước lên xe.
Tôi chú ý đến một cậu con trai rất cao, khả năng cũng tầm một mét tám. Cậu ấy nổi bật giữa năm sáu bác gái tầm năm mươi sáu mươi gì đấy. Lên xe một cái, cậu trai ấy liền đi đến đứng cạnh tôi, điều này khiến cho tôi có chút ngạc nhiên.
Bởi vì xe thưa người như vậy, lại có rất nhiều chỗ, nhưng cậu lại chọn đứng cùng tôi.
Ngước mắt ra cửa sổ, tôi nhìn từng hàng xe, hàng nhà dần lùi về phía sau. Tiếng nhạc ở đài của bác tài cộng với khung cảnh cuộc sống bình dị trôi qua trước mắt khiến tôi nhớ về những năm tôi còn nhỏ...
Lúc đó tôi bị cô lập, bị coi rẻ, bị xúc phạm rất nhiều. Chỉ vì... mẹ tôi lẳng lơ.
Gia đình tôi trước đây rất đầy đủ và hạnh phúc, luôn ngập trong tiếng cười. Thế nhưng, chỉ vì sự xuất hiện của người đàn ông đó... Người đàn ông khiến cho mẹ tôi sẵn sàng từ bỏ bố con tôi, từ bỏ cả gia đình này mà chạy theo.
Khi đó tôi mới hai tuổi, bản thân chỉ biết bập bẹ mấy tiếng "Mẹ, mẹ" mà thôi. Dù cho tôi có ôm chân năn nỉ thế nào, mẹ vẫn dứt áo ra đi. Bố tôi lúc đấy đứng ở cửa nhà nhìn theo bóng lưng của mẹ, ánh mắt hiện lên vẻ thống khổ đến tột cùng.
Thấy tôi muốn chạy theo mẹ, ông ấy liền đi đến nhấc bổng tôi lên ôm chặt tôi vào lòng.
Bố vừa ôm vừa nức nở nói: "Đừng con ơi, con đừng đi. Mẹ con... Mẹ con không cần hai bố con mình nữa đâu"
"..."
Giá mà lúc đó.... tôi hiểu ý của bố, thì có lẽ tôi sẽ không phải chịu đau khổ cho đến tận bây giờ.
...
Tôi sẽ tiếp tục ở trong thế giới của bản thân, nếu như không có cái đung đưa mạnh của xe làm bừng tỉnh.
Bám vào thanh sắt ở trên cửa sổ để giữ không cho mình bị ngã, thế nhưng tay tôi ra mồ hôi nhiều quá nên bị trơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]