Dương Minh Huân vừa bước vào phòng bệnh liền nhìn thấy một thiếu nữ lười nhác nằm bò trên bàn bên cạnh cửa sổ.
Ánh tà dương khiêu vũ trên người làm cô tựa như thiên sứ lạc xuống trần gian.
Cô nhìn ra bên ngoài không chú ý đến có người gõ cửa bước vào phòng.
Mà anh giờ phút này không biết vì sao lại không muốn làm phiền cô, liền cứ đứng yên tại cửa nhìn.
Một lúc sau, khi thấy cô chậm rãi quay đầu lại nhìn anh.
Không như thường ngày, cô đánh hàng ngàn lớp phấn son trên mặt, đanh đá, kiêu ngạo, độc mồm độc miệng làm người ta chán ghét.
Cô bây giờ không trang điểm, trầm tĩnh, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh tựa như hắc thạch, trong suốt, và không có bất kì tạp niệm nào. Nụ cười trong sáng, đáng yêu hiện diện trên môi.
Anh thoáng ngây ra khi nhìn thấy cô như vậy.
Nhưng tại sao anh vẫn cảm thấy nụ cười ấy, ánh mắt ấy có mang chút ý mong chờ, nịnh hót? Ý nghĩ này thoát qua trong đầu anh, rồi rất vinh hạnh được anh đá bay đi luôn.
Khi thấy cô nhìn anh với ánh mắt si mê, hai má ửng hồng đáng yêu thì trong lòng anh như có điều gì đó thôi thúc anh mau giữ chặt cô.
Nhẹ lắc đầu, gạt bỏ hết mọi suy nghĩ anh cười, cất tiếng gọi cô, thì cô đã không còn ánh mắt si mê đó nữa. Ánh mắt anh ảm đạm xuống.
Đột nhiên nghe cô nhẹ nhàng nói: '' Nhầm phòng rồi anh '' thì người anh hơi lảo đảo..
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-dua-voi-nu-phu-ta-tan-cho-vo-mat/2289434/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.