Tối đó anh chở cô về nhà xong thì đến công ty xử lý gấp một tập hồ sơ quan trọng. Cô về cũng khá trễ, chắc mọi người đều đã ngủ hết, không gây ra tiếng động cô đi về phòng. Nằm trên giường, cô cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được, nhìn đồng hồ rồi lại lăn qua lăn lại. Đã trễ rồi mà ai đó còn chưa về nhà, làm việc nhiều như vậy bộ không biết mệt sao... Cô chán, chẳng biết làm gì, bèn đi dọn dẹp lại phòng óc, bụi gì mà dày lên đến mấy lớp, vô tình phát hiện ra một cái hộp gỗ xinh xắn. Có chút tò mò cô lấy nó xuống khỏi kệ, quét sơ qua một lượt, cẩn thận mở ra... Cô sững người khi nhìn mọi thứ bên trong cứ như một quá khứ đang hiện ra trước mắt. Cuốn nhật ký đã sờn màu của cô, sao nó lại nằm ở đây? Không lẽ anh đã tìm được? Ai đó lật từng trang từng trang, tự cười bản thân sao lại có thể đem hết tâm sự viết hết vào đây như thế chứ... Cô lật tiếp, lật tiếp cho đến một lúc thì dừng lại. Những trang sau không còn là của cô mà là của anh, anh đã viết tiếp vào đấy, viết rất nhiều. Mỗi trang giấy đều mang đầy nỗi buồn, đau thương và sự mất mát. Dòng chữ "Anh yêu em! Anh xin lỗi" cứ lặp đi lặp lại, anh còn dành hẳn một trang giấy chỉ để viết đi viết lại sáu chữ ấy... Khiến ai đó cảm động đến đau lòng. Đã bảo đừng đối xử tốt với cô rồi mà, anh đúng là tên đáng ghét nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-di-o-lai-ben-toi-di/1326661/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.