Giao Giao không nói thêm gì, lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, cô cứ có cảm giác kì lạ, càng đến gần cô càng bồi hồi xao xuyến. Chiếc xe bon bon trên con đường dẫn đến một ngôi nhà thân thuộc. Kít, tiếng thắng xe chói tai vang lên... đúng là nó rồi, cảm giác của cô quả không sai. Đã năm năm rồi mà nó vẫn chẳng thay đổi là mấy. Anh nắm tay cô, nở một nụ cười ôn nhu, kéo cô vào trong.
- Anh đi chậm lại đã... _ Cô nắm lấy vạt áo anh.
Uy Vũ dừng bước, xoa đầu cô vợ ngốc của mình. Anh biết cô cảm thấy có lỗi khi ngày ấy quyết định ra đi mà không nói với ai câu nào.
- Không sao, có anh ở đây rồi, hơn nữa mọi người rất nhớ em, mau vào thôi.
Tiếng chuông cửa vang lên, tim cô như ngừng đập, cô lo lắng đến nỗi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
- Sao nay cậu về sớm...
Bà nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng khi nhìn thấy cô. Vú Lam vui đến không biết làm gì, chạy vào nhà, hét lên cô chủ về rồi, cô chủ về rồi... Mọi người chạy vội từ trên lầu xuống, đứa bé gái tinh nghịch chạy trước, nhào đến ôm lấy chân anh nũng nịu.
- Chú về sớm chơi với cháu à?
Uy Vũ đưa tay bế Khả Như lên, thơm lên má con bé một cái, anh gật đầu. Khả Như sung sướng ôm chặt lấy cổ anh, nhoẻn miệng cười.
- Chú ơi, chị gái xinh đẹp này là ai thế? Con chơi với chị ấy được không? _ Khả Như chòm người ra sau, đưa tay về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-di-o-lai-ben-toi-di/1326659/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.