🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giao Giao không nói thêm gì, lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, cô cứ có cảm giác kì lạ, càng đến gần cô càng bồi hồi xao xuyến. Chiếc xe bon bon trên con đường dẫn đến một ngôi nhà thân thuộc. Kít, tiếng thắng xe chói tai vang lên... đúng là nó rồi, cảm giác của cô quả không sai. Đã năm năm rồi mà nó vẫn chẳng thay đổi là mấy. Anh nắm tay cô, nở một nụ cười ôn nhu, kéo cô vào trong.
- Anh đi chậm lại đã... _ Cô nắm lấy vạt áo anh.
Uy Vũ dừng bước, xoa đầu cô vợ ngốc của mình. Anh biết cô cảm thấy có lỗi khi ngày ấy quyết định ra đi mà không nói với ai câu nào.
- Không sao, có anh ở đây rồi, hơn nữa mọi người rất nhớ em, mau vào thôi.
Tiếng chuông cửa vang lên, tim cô như ngừng đập, cô lo lắng đến nỗi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
- Sao nay cậu về sớm...
Bà nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng khi nhìn thấy cô. Vú Lam vui đến không biết làm gì, chạy vào nhà, hét lên cô chủ về rồi, cô chủ về rồi... Mọi người chạy vội từ trên lầu xuống, đứa bé gái tinh nghịch chạy trước, nhào đến ôm lấy chân anh nũng nịu.
- Chú về sớm chơi với cháu à?
Uy Vũ đưa tay bế Khả Như lên, thơm lên má con bé một cái, anh gật đầu. Khả Như sung sướng ôm chặt lấy cổ anh, nhoẻn miệng cười.
- Chú ơi, chị gái xinh đẹp này là ai thế? Con chơi với chị ấy được không? _ Khả Như chòm người ra sau, đưa tay về phía Giao Giao.
Uy Vũ nheo mày, con bé nghịch ngợm này lại dám kêu vợ anh là chị, anh chỉ hơn cô có một hai tuổi đâu có già lắm đâu, anh phát vào mông Khả Như một cái rõ đau.
- Cô ấy là vợ của chú, con phải gọi bằng thím có biết không?
- Ai là vợ anh chứ? Anh đừng có nói xằng bậy với con nít... _ Giao Giao huých tay anh.
- Chú đánh con, đau quá....
Con bé oà lên khóc, nhảy khỏi tay Uy Vũ, chạy đến mách bà nội. Nụ cười trên môi hai vợ chồng ông tắt lịm khi nhìn thấy người con gái ấy. Giao Giao lễ phép cúi đầu chào hai người họ. Họ đã chờ đợi khoảnh khắc này suốt mấy năm qua, cô con gái yêu quý của họ cuối cùng cũng quay về nhà rồi. Bà Hàn vỡ oà trong nước mắt, ôm cô vào lòng. Những giọt nước mắt của hạnh phúc lăn dài trên má, rơi xuống vai cô nóng hổi.
- Con phải chịu khổ rồi... con gái của ta...
Giao Giao không kìm chế được, nước mắt bất giác tràn ra nơi khoé mắt. Cô choàng tay ôm lại bà, cảm giác ấm áp này đã lâu rồi cô không được trải qua, cô đã suýt quên mất bản thân còn có một người mẹ luôn yêu thương cô hết mực.
- Người đứng khóc, con đã về rồi... _ Cô lau đi những giọt nước mắt cho bà, cố nặn ra một nụ cười đẹp nhất có thể.
Một cánh tay rắn chắc đưa lên xoa đầu cô, ông ôm chặt hai mẹ con vào lòng. Trong vòng tay rắn chắc ấy thật an bình, thật ấm áp. Vòng tay to lớn bao dung của một người cha, ông vui sướng biết bao khi có thể lại một lần nữa được ôm đứa con gái tưởng chừng sẽ không bao giờ quay lại. Cảnh tượng hạnh phúc ấy thật đẹp, nó là trường tồn, là vĩnh cửu dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa. Cả gia đình cùng ngồi xuống, họ nói với nhau rất nhiều chuyện, vui có, buồn có, tiếng cười, tiếng khóc rom rả cả một nhà. Được gặp người mà con bé phải gọi bằng thím, nó vui lắm, cười tít mắt, bám lấy cô như sam, thậm chí chơi mệt rồi cũng nằm trong lòng cô cuộn tròn mà ngủ.
Thanh Phong với Vy Vy nghe tin vội vã về nhà. Họ cứ nghĩ bản thân vẫn còn trong mộng cảnh, tự đưa tay nhéo bản thân một cái, cảm giác đau đớn truyền đến cho họ biết đây là sự thật. Uy Vũ thật sự đã đưa được Giao Giao về rồi, anh thật sự đã thực hiện được lời hứa với mọi người rồi. Ngày hôm đó có thể nói là ngày vui nhất của cả gia đình trong suốt năm năm qua, bữa cơm hôm đó cũng là bữa cơm ngon nhất từ trước tới giờ.
Giao Giao nhìn lướt qua đồng hồ, đã mười một giờ hơn, trễ thế này dù muốn về cũng không được. Nghĩ tới Thần Thần ở nhà một mình cô có chút lo lắng, nhưng sựt nhớ đến đứa em trai mà cô cực khổ nuôi nấng trong năm năm qua chỉ vì một tên nhị thiếu gia mà bán đứng chị mình, cô lại tức không thể chịu nổi. Liếc xéo Uy Vũ một cái, tình cảm chị em rạn nứt cũng do cái tên này mà ra.
- Trễ rồi, mọi người nghỉ ngơi đi.
Uy Vũ cười trừ, đứng dậy nắm tay cô kéo lên phòng. Giao Giao giật mình, đánh tới tấp vào tay anh nhưng vô dụng, bất lực đi theo.
- Ông à! Chúng ta lại sắp có cháu bồng rồi...
Cả nhà cười rộ lên, ai mà chẳng biết Uy Vũ đã giữ thân như ngọc chỉ chờ Giao Giao quay về. Với tính khí của anh, chuyện có thêm thành viên mới là sớm thôi.
Vừa về đến phòng, anh vội đóng cửa lại, túm chặt lấy tay cô kéo vào lòng. Anh ôm cô thật chặt như sẽ không bao giờ để cô rời khỏi anh một lần nữa. Vòm ngực săn chắc bao phủ lấy người cô, mùi hương thật dễ chịu, cô lại bị cái loại cảm giác này cuốn hút, thật chẳng có tiền đồ gì cả. Cô vội đẩy anh ra, mở cửa muốn chạy ra ngoài làm ai đó tức giận lên tiếng.
- Em vẫn còn muốn trốn?
- Buông tôi ra, anh...
Lời nói bị chặn lại, anh phủ môi mình lên đôi môi mỏng của cô. Một nụ hôn nhẹ nhàng chứa đậm sự nhung nhớ. Cô sững người lại, tay chân cứng đờ.
- Anh phạt em vì tội còn muốn trốn anh.
- Anh thích phạt người khác bằng cách cưỡng hôn thế này à? _ Mặt cô đỏ lên như cà chín.
Anh lắc đầu, chỉ riêng với cô thôi, nụ hôn của anh chỉ dành cho người con gái duy nhất trong tim anh. Sau ngần ấy thời gian mà anh vẫn ngang ngược như vậy, cô tự hỏi bản thân tại sao lại yêu một người như anh cơ chứ. Cô lắc lắc đầu, không... cô sẽ không để chuyện đó lặp lại một lần nữa trừ khi mèo biết bay. Bất ngờ anh bế cô lên, tiến thẳng về giường, đặt cô nằm ngay ngắn, anh kéo chăn đắp cho cô, hôn nhẹ lên trán cô. Mùi hương nam tính xông vào cánh mũi, lại là cái cảm giác chết tiệt đó, khiến tim ai đó đập loạn nhịp. Anh nhìn cô mỉm cười khiến ai đó ngượng đỏ mặt.
- Anh đã làm gì đâu mà em căng thẳng quá vậy? Mau ngủ đi, khuya rồi...
Anh đứng dậy đi vào phòng tắm, Giao Giao nhìn theo mà thở phào nhẹ nhõm, cô tự đánh chính mình, đã đau khổ một lần vẫn chưa đủ để cô nhận ra hay sao. Cô lấy sách trên kệ đặt giữa giường, phân chia ranh giới. Cánh cửa nhà tắm mở ra, anh vừa tắm xong trên người vẫn còn hơi nước lạnh lẽo, ngạc nhiên đưa mắt nhìn về thứ đang chắn giữa cái giường nhỏ của anh.
- Em định để thế này mà ngủ à?
Giao Giao gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống trùm chăn. Khiến ai đó mặt mày tối sầm lại.
- Anh ngủ sofa còn sướng hơn.
Như vậy càng tốt hơn cho cô đỡ phải lo lắng. Mắt cô sáng rực lên, nằm trên giường sung sướng cười nhìn ai đó lấy mền gối lên sofa nằm. Mi mắt mệt mỏi từ từ khép lại. Tình hình là thế nhưng sáng hôm sau mọi chuyện lại khác... Chồng sách cô đặt trước đó đã được sắp xếp ngay ngắn trên kệ y như cũ. Cô tròn mắt khi nhìn thấy người bên cạnh đang ôm mình, vòng tay của anh to lớn, bao phủ cả cơ thể nhỏ bé của cô. Chả trách cô lại có giấc ngủ ngon lành đến vậy. Cô mỉm cười nhìn lên khuôn mặt vẫn còn đang ngáy ngủ đó, khuôn mặt này đã làm cô yêu tự thưở nào, dù có làm đủ kiểu lạnh lùng thì cũng không thể phủ nhận một điều chính là cô vẫn còn yêu anh, yêu rất nhiều. Bàn tay cô nhẹ nhàng chạm vào hàng chân mày rậm, sống mũi cao tít, lẫn bờ môi để anh không tỉnh giấc.
- Mặt lạnh... em yêu anh._ Cô hôn lên trán anh, vội vàng chạy vào nhà tắm.
Ai đó từ từ mở đôi mắt vui sướng nhìn theo cô, bật cười trước hành động của cô. Anh hiểu được tình cảm của bà xã mình chỉ là vẫn cứng đầu không chịu nói ra thôi. Quan trọng hơn, bỏ đi hai chữ đầu, anh hoàn toàn hài lòng với lời cô nói.
- Người để con làm cho.
Giao Giao xuống bếp đã thấy vú Lam, Vy Vy lẫn bà Hàn đang chuẩn bị đồ ăn sáng. Xắn tay áo lên, muốn phụ một tay nhưng lại bị đuổi ra bàn ngồi.
- Con mau ra đó ngồi đi, trong đây nguy hiểm lắm.
Sao chứ? Nguy hiểm sao? Bếp núc thì có gì nguy hiểm đối với một người như cô chứ, cô gật đầu, ngoan ngoãn đi ra bàn ngồi. Khả Như bận đồng phục xinh đẹp chạy trên lầu xuống, sà vào lòng cô, thơm lên má cô một cái.
- Thím, chào buổi sáng!!!
Má còn lại cũng bị ai đó thơm lên.
- Chào buổi sáng, bà xã.
Cô đánh vào người anh, má ửng hồng lên, nhìn Khả Như rồi quay hoắc nhìn anh.
- Anh đừng có loạn ngôn.
- Loạn ngôn? Vậy ai sáng nay lén nhìn anh lại còn làm cái gì ấy nhỉ... _ Anh chỉ vào trán mình, không quên nở một nụ cười tinh ranh.
Không ngờ anh lại giả vờ ngủ, nếu vậy những chuyện cô làm anh đều biết hết rồi, rõ xấu hổ, Giao Giao cúi gầm mặt. Khả Như lo lắng đưa tay nhỏ bé rờ lên trán cô.
- Thím à, người có sao không? Mặt người đỏ quá... _ Lo lắng cho cô lại quay sang mắng anh _ Chú lại ức hiếp thím rồi, con sẽ mách cha cho xem...
Nhanh nhảu nhảy xuống đi tìm ai đó. Nhìn thấy cô ngại ngùng, anh liền công kích trực diện, tự dựng lên một câu chuyện như có kịch bản hẳn hoi. Dám bảo ai đó nói rằng từ nay anh không cần phải ngủ lạnh lẽo trên sofa, cả đống sách đó cũng không cần. Cô nhìn anh, có cãi cũng không lại, đành cắn răng chịu đựng.
- Không được chọc bảo bối của ta nữa, mau ăn sáng đi. _ ông Hàn vừa vặn đi xuống nghe hết tất cả, thấy vui vui trong lòng.
Ăn xong, anh chở cô về nhà lấy ít đồ. Vẫn không buông tha cho cô, tự dựng lên một quy tắc rõ có lợi cho anh. Sáng, trưa, chiều, tối anh sẽ được hôn ai đó vài phát.
- Ai mà xui xẻo đến thế là cùng...
Cô lại nói sai rồi, phải là may mắn mới đúng, may mắn lắm mới yêu được anh đấy.
- May mắn cái cù lôi, suốt ngày chỉ biết ăn hiếp người khác, sẽ không yêu con người như anh nữa, sẽ tìm người khác tốt hơn.
Giao Giao bước đi trước, để ai đó đen mặt, máu ghen lên đến đỉnh. Dám nói không yêu anh, lại còn đi tìm người khác. Anh nói khích cô nhưng lại tự hại chính mình, tức giận bế cô quăng vào trong xe, cả người cô ê ẩm lại còn bị anh đè lên.
- Anh làm cái gì vậy? Tôi nói có gì sai, chúng ta chưa cưới hỏi gì hết tôi có quyền kiếm người tốt bụng hơn anh mà...
- Em đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi. _ Anh ấn mạnh tay cô xuống ghế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.