Trong ngôi nhà từng rất hạnh phúc đó giờ lại trở nên lạnh lẽo, Giao Giao không còn là gì đối với anh nữa, tuy sống trong nhà nhưng cô dường như không tồn tại. Họ không xem cô ra gì, nói thẳng ra là xem cô như vô hình, hằng ngày cô phải chứng kiến cảnh họ ân ái, ái ân. Nhiêu đó đã đủ làm cô mệt mỏi lắm rồi, còn thêm một bà vú, suốt ngày ăn không rảnh rỗi luôn kiếm chuyện với cô. Đến nỗi ở trong phòng cũng bị làm phiền.
Như thường lệ, Giao Giao vào bếp hầm canh bồi bổ cho Vy Vy, cô chuẩn bị đâu ra đó thì mỉm cười bước ra ngoài, đúng lúc Uy Vũ trên lầu bước xuống, tay ôm eo Song Nhi thân mật, nhìn hai người cười đùa vui vẻ tim cô lại nhói lên, nghẹn đến không thở được, càng nhìn càng đau, cô vội quay đầu bước ra cửa.
- Cô đi đâu đó?
- Tôi nghĩ mình không có nghĩa vụ phải báo cáo với anh.
Nói rồi cô lạnh lùng quay lưng bước đi, cô cứ nghĩ những gì anh làm hay những lời anh nói không còn ảnh hưởng đến cô, nhưng cô đã lầm, chúng không những khiến cô đau mà còn khiến cô càng thất vọng về bản thân. Có phải cô vẫn còn quá yếu đuối, quá nhu nhược?
Giao Giao vừa khuất bóng, Uy Vũ cũng buông tay đẩy Song Nhi ra, anh không hiểu tại sao lại phải làm như vậy. Hành hạ cô, đáng ra anh phải thõa mãn phải thoải mái mới đúng chứ, tại sao anh lại khó chịu, lại đau lòng như vậy. Đây không phải là điều anh mong muốn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-di-o-lai-ben-toi-di/1326653/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.