Trong ngôi nhà từng rất hạnh phúc đó giờ lại trở nên lạnh lẽo, Giao Giao không còn là gì đối với anh nữa, tuy sống trong nhà nhưng cô dường như không tồn tại. Họ không xem cô ra gì, nói thẳng ra là xem cô như vô hình, hằng ngày cô phải chứng kiến cảnh họ ân ái, ái ân. Nhiêu đó đã đủ làm cô mệt mỏi lắm rồi, còn thêm một bà vú, suốt ngày ăn không rảnh rỗi luôn kiếm chuyện với cô. Đến nỗi ở trong phòng cũng bị làm phiền. Như thường lệ, Giao Giao vào bếp hầm canh bồi bổ cho Vy Vy, cô chuẩn bị đâu ra đó thì mỉm cười bước ra ngoài, đúng lúc Uy Vũ trên lầu bước xuống, tay ôm eo Song Nhi thân mật, nhìn hai người cười đùa vui vẻ tim cô lại nhói lên, nghẹn đến không thở được, càng nhìn càng đau, cô vội quay đầu bước ra cửa. - Cô đi đâu đó? - Tôi nghĩ mình không có nghĩa vụ phải báo cáo với anh. Nói rồi cô lạnh lùng quay lưng bước đi, cô cứ nghĩ những gì anh làm hay những lời anh nói không còn ảnh hưởng đến cô, nhưng cô đã lầm, chúng không những khiến cô đau mà còn khiến cô càng thất vọng về bản thân. Có phải cô vẫn còn quá yếu đuối, quá nhu nhược? Giao Giao vừa khuất bóng, Uy Vũ cũng buông tay đẩy Song Nhi ra, anh không hiểu tại sao lại phải làm như vậy. Hành hạ cô, đáng ra anh phải thõa mãn phải thoải mái mới đúng chứ, tại sao anh lại khó chịu, lại đau lòng như vậy. Đây không phải là điều anh mong muốn. Đoạn tình cảm này có lẽ đã... Giao Giao ở lại bệnh viện với Vy Vy đến tối mới về nhà, vừa bước vào đã nhìn thấy Uy Vũ ngồi ở sofa, thực ra là anh chưa ăn cơm, sau khi cô đi Song Nhi với vú nuôi cũng rời khỏi, anh chán nản nằm ườn ra sofa đến tận bây giờ. Thấy Giao Giao không quan tâm anh vội chặn cô lại, giọng lạnh lùng có phần châm biếm. - Cô còn biết đường về à? Cô im lặng không trả lời ngước mắt nhìn anh, muốn lạnh bao nhiêu có bấy nhiêu. Uy Vũ cười khinh, nâng cằm cô lên. - Sao? Đi chơi với người tình vui lắm hả? - Không hẳn là vui... nhưng chắc chắn vui hơn khi ở bên cạnh anh gấp trăm lần... Nói rồi cô gạt tay anh ra, chạy vội lên lầu, cô sợ nếu còn ở lại đó thì bản thân sẽ ngã xuống mất, đóng cửa phòng lại cô ngồi thất thần trên giường một lúc rồi đi chuẩn bị đồng phục sách vở. Cô không định sẽ quay lại trường vào thời điểm này nhưng vì sợ phiền lòng vợ chồng Vy Vy nên cô đồng ý hứa sẽ quay lại trường. Về phía Uy Vũ, mặt anh tối sầm lại khi nghe cô nói ở bên cạnh người đàn ông đó hạnh phúc vui vẻ hơn khi ở bên anh. Anh tức giận nhưng không thể nói được, vơ vội áo khoác rồi ra ngoài, suốt một đêm cũng không về. Vĩ Khang sau khi có bạn gái thì tính tình có thay đổi một chút, ra dáng một người đàn ông. Anh cưng bảo bối của mình như trứng mỏng, hứng như hứng hoa khiến nữ sinh ai nhìn thấy cũng ghen tị. Đặc biệt là Hứa Tịnh, lập đủ kế hoạch nhưng không qua nổi hàng rào phòng ngự chắc chắn của anh, Trà My không tổn hại đến một sợi tóc ngược lại còn tự mình hại mình. Hơn một tuần nay, Anh Túc ngập trong một biển thính, hai người tình bể bình khiến ai cũng phải ghen tị. Tội nhất vẫn là Bối Bối, đi chung xe với hai người, phải chứng kiến từ đầu đến cuối, đột nhiên thấy tủi thân, mặt buồn thiu. Cảm giác như kiểu ừ tôi chết rồi, thế giới chỉ có hai anh chị. - Hai người mới sáng sớm đã tay trong tay như vậy sao? Giao Giao thình lình xuất hiện khiến cả ba giật mình. Bối Bối như sắp khóc nhào đến ôm cổ cô, kể lể đủ thứ chuyện, còn không quên trách cô đã bỏ đi đâu suốt thời gian qua nữa. - Ngày nào em cũng phải nhìn cảnh đó hết, họ muốn em ganh tỵ đến chết đi sống lại mà. - Như vậy thì em hết ganh tị chưa? Tuấn Hạo nắm lấy tay Bối Bối, từ đầu đến cuối anh đều thấy tất cả biểu cảm đáng yêu làm nũng với Giao Giao của cô, anh không nhịn được mà phụt cười. Bối Bối giựt tay lại, mặt lạnh mắt sắt nhìn anh. - Chuyện của em cần anh quản! - Nè! Bối Bối, em bị cái gì vậy? Em không nổi cáu với anh, không bơ anh, không chăm chọc anh em chịu không nổi à? Đúng là ngang bướng mà... - Phải đó, em ngang bướng thì liên quan gì đến anh? Chuyện của Gia Bối Bối này không liên quan Diệp Tuấn Hạo nhà anh... Bối Bối đột nhiên nổi trận lôi đình, không khí xung quanh nóng bừng lên, đám người bàn tán ganh tị với Vĩ Khang Trà My khi nãy có chút giật mình, không dám nhìn nữa, cúi đầu lẳng lặng bỏ đi. Giao Giao mới quay lại trường, không biết trời trăng mây nước gì, muốn lên tiếng gỡ rối cũng không biết nói từ đâu. Bình thường Tuấn Hạo đều luôn nhịn Bối Bối hôm nay bất ngờ cũng hùa theo. - Là em nói đó, sau này chuyện của em sẽ không liên quan đến anh, tự mà lo lấy. - Diệp Tuấn Hạo, anh được lắm! Nói xong cả hai quay lưng bỏ đi, không nói với ai câu nào. Vĩ Khang lắc đầu bó tay, tính tình đứa em gái của anh đúng là kỳ lạ, lúc nắng lúc mưa, lúc lâm râm, lúc bình thường, đến cả ba mẹ còn không ai đỡ nổi nói chi người ngoài. - Hai người họ khi nào mới công khai yêu nhau đây? - Khỏi cần công khai, cả trường này ai cũng biết hết rồi, em không đi học nên không biết chứ... Bối Bối nó hâm doạ nữ sinh toàn trường, ai mà dám bén mãng đến gần Tuấn Hạo thì không có yên đâu... Mà em đi đâu vậy hả? Mấy tuần liền đều không thấy bóng dáng... Còn Uy Vũ nữa, cũng biệt tăm biệt tích... _ Trà My nắm tay Giao Giao đung đưa. Hai người đó đúng là khó hiểu mà. Giao Giao gật gù, cô cười định nói là không có gì thì từ ngoài Song Nhi khoác tay Uy Vũ, hai người thân mật đi tới. Vĩ Khang vừa nhìn đã gai mắt. - Hai người thân thiết từ khi nào vậy? Chắc nay bão lớn quá! _ Vĩ Khang nhìn đông nhìn tây trên bầu trời. - Anh à! Còn sớm, chúng ta đi ăn sáng đi nha! Em đói... _ Song Nhi xem như xung quanh không có ai, giọng dẻo quẹo, xà nẹo làm nũng với Uy Vũ. Vĩ Khang cười khinh, lúc nào cũng vậy, mặt dày thì kết quả cuối cùng vẫn vậy, nhưng có một chuyện đã xảy ra khiến anh không tin vào mắt mình, anh trợn tròn nhìn họ rồi quay sang nhìn Giao Giao. Uy Vũ ân cần vén vài sợi tóc rối của Song Nhi ra sau tai, anh nựng má cô, nở một nụ cười hớp hồn. - Được, nghe bảo bối hết. Lướt qua ba người, Song Nhi không quên liếc xéo một cái đầy đắc ý. Giao Giao biết Vĩ Khang Trà My đang nghĩ gì nên cô không để hai người họ lên tiếng liền lảng sang chuyện khác. - Chuyện của Bối Bối, hay mình giúp hai người họ đi... Sắp vào học rồi, chúng ta lên lớp đi kẻo muộn, có gì gặp nhau sau... Giao Giao không muốn nói thì cũng không ai ép, cả ba khoác tay nhau lên lớp. Chuông vừa điểm giờ ra chơi, Giao Giao liền chạy sang lớp của Bối Bối. Định rủ Bối Bối xuống căn tin cùng ăn sáng nào ngờ lại thấy cô ngồi một mình trong lớp, úp mặt xuống bàn. - Bối Bối à! Em có sao không? _ Vuốt nhẹ lưng Bối Bối. - Em không sao! Mà chị với anh Uy Vũ có chuyện gì sao? Sáng nay em thấy anh ấy... Giao Giao xoa đầu Bối Bối, cô biết Bối Bối đã thấy gì và định nói gì nên ngăn lại, cô cười. - Không có gì hết! Còn em với anh Tuấn Hạo sao rồi? - Đừng nhắc anh ta nữa, em không muốn nghe... _ Bối Bối gạt tay Giao Giao ra, khoé mắt bất giác đỏ hoe. - Anh ấy quan tâm em lắm đó! Đừng giận anh ấy, chắc có hiểu lầm gì đó thôi. Nước mắt lăn dài trên gò má xinh đẹp của Bối Bối, lung linh như pha lê. Cô vừa lau nước mắt vừa kể cho Giao Giao nghe hết mọi chuyện. Thật ra Bối Bối không muốn giận Tuấn Hạo nhưng vì nhiều lần cô bắt gặp anh nói chuyện thân mặt với nhiều học sinh nữ khác, thậm chí có mấy lần cô thấy mấy nữ sinh đó tặng này tặng nọ cho anh, lúc nào nhận quà anh cũng đều cười rất tươi. Đối với người khác thì ôn nhu, còn đối với cô thì không có gì ngoài mấy lời châm chọc cũ rích. Như vậy mà gọi là quan tâm cô sao? Nhìn Vĩ Khang với Trà My yêu thương, thân thiết mà cô ganh tị, chỉ được một phần như họ thôi là cô đã mãn nguyện rồi. - Em đừng khóc nữa, chỉ cần nói rõ ràng với anh ấy thì anh ấy sẽ hiểu mà. _ Giao Giao ân cần lau nước mắt cho Bối Bối. - Nhưng lỡ anh ấy không nghe em nói thì sao? Lỡ như... _ Bối Bối lo lắng nắm chặt lấy tay Giao Giao. - Không có lỡ như, em không thử thì làm sao biết anh ấy sẽ không nghe. Nói chuyện với Giao Giao một lúc Bối Bối cảm thấy vững tin hơn, thoải mái hơn, bao bực tức buồn lo trong lòng cũng tan biến. Cộng thêm sự động viên của Vĩ Khang Trà My và bánh kẹo hai người vừa mang tới. Bối Bối lấy hết can đảm chạy lên phòng hội học sinh. Không nhanh không chậm ba người đi theo sau. Suốt dọc đường, Ví Khang cứ luôn nắm chặt tay Trà My, cười nói ríu rít. Giao Giao tuy có chút tủi thân nhưng nhìn họ như vậy cô cũng thấy hạnh phúc. Tinh nghịch lên kế hoạch phá họ một chút. - Vĩ Khang, anh đã ra mắt ba mẹ vợ chưa? - Giao Giao, em nói cái gì vậy? Cái gì mà ba mẹ vợ. _ Trà My mặt đỏ lên, ngại ngùng không dám nhìn Vĩ Khang, quay sang đánh nhẹ lên vai Giao Giao. Lâu lâu xuất hiện đồng minh nên đương nhiên phải bênh vực rồi, anh vội xoa xoa vai cho Giao Giao, nhìn bảo bối của mình cười thật tươi. - Giao Giao nói đúng mà! Em là vợ sắp cưới của anh, anh không phải nên kêu ba mẹ em là ba mẹ vợ sao? - Xí, ai nói em sẽ lấy anh? Ngoài kia cả tá người tỏ tình với em kia kìa! _ Trà My khoanh tay, vênh mặt lên, dáng vẻ như đứa con nít không hơn không kém. Giao Giao nhịn không được phụt cười, rồi lại nhìn gương đen như lọ nghẹ của Vĩ Khang phía sau mà đau ruột. - Thật sao? Vậy sao chị lại đồng ý lời tỏ tình của ảnh? _ Chỉ người phía sau lưng. - Phải đó, tại sao vậy? Em nói đi..._ Nhìn thấy Trà My lúng túng, anh hưng phấn hùa theo Giao Giao. - Thì tại ảnh cướp đồ của chị, đồng ý để sau này có thời gian đòi lại. Lúng túng một chút, Trà My cũng nói rành mạch được một câu khiến Vĩ Khang nhảy dựng lên. - Anh cướp cái gì chứ? - Cướp đi nụ hôn đầu của người ta, cướp luôn trái tim của người ta vậy mà còn nói như mình oan lắm vậy... Cả hai người phì cười, Vĩ Khang lao đến ôm cô bạn gái bé bỏng của mình vào lòng, giọng anh nhẹ nhàng bên tai cô. Nào là anh thực hạnh phúc, nào là muốn ôm em như vậy mãi thôi... Trà My ngại ngùng ôm lại anh. - Nè, nè, tui chưa có chết à nha! Trà My vội đẩy anh ra, suýt chút cô quên mất Giao Giao đang đứng ở đây. Giao Giao ngây ngốc cười. Cũng may có mọi người bên cạnh nếu không chắc cô phải sống trong cái thế giới tẻ nhạt của bản thân đến cuối đời mất. Có mọi người bên cạnh thật tốt. Tuấn Hạo đang ngồi trước máy tính đánh tài liệu, Bối Bối bước đến gần, đứng trước mặt anh. Cô ngập ngừng, tay nắm chặt váy đến run lên. - Tuấn Hạo... anh... em.... anh nói chuyện với em một chút được không? - Có chuyện gì? Em nói đi anh nghe... Anh vẫn không nhìn cô, mắt cứ dán vào màn hình làm cô đã căng thẳng càng căng thẳng hơn. Vĩ Khang đứng ở ngoài muốn bay vào đạp cho tên bốn mắt đó một phát, tội thứ nhất là ăn hiếp em gái anh, tội thứ hai nặng hơn là ngố hết thuốc chữa, tội thứ ba nặng nhất là con trai mà bày đặt làm giá. - Em xin lỗi chuyện lúc sáng, anh đánh em cũng được, mắng em cũng được… đừng bỏ mặc em, em xin lỗi. _ Bối Bối cúi gầm mặt xuống, nói càng ngày càng nhỏ như sắp khóc. - Chuyện đó sao? Anh đâu còn giận em đâu, mà em ngốc quá! Anh sao lại mắng, lại đánh em được chứ... _ Anh xoa đầu cô, ngước mắt dịu dàng nhìn cô, cười nhẹ một cái. Cô nắm lấy tay anh, đi thẳng vào vấn đề hỏi những chuyện mà cô muốn biết. Tuấn Hạo chậm rãi trả lời từng câu một, dứt khoát và rành mạch. Vì anh giúp họ phụ đạo nên họ tặng quà thì anh nhận. Còn chụp hình hay nắm tay đối với anh cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng đâu mất mát gì, nắm tay thôi chứ có phải ăn thịt anh luôn đâu mà sợ. Bối Bối nghe được câu trả lời của Tuấn Hạo trong lòng cảm nhận được sự hụt hẩng. Chỉ cần người khác yêu cầu thì anh có thể thân mật chụp hình khoác vai nhau sao. Vậy rốt cuộc anh xem cô là cái gì? Một đứa em gái hay chỉ là bạn bè bình thường? Những chuyện đó anh xem là bình thường nhưng đối với cô khi nhìn người mình yêu động tay động chân với người con gái khác lại là một chuyện đau lòng. Anh chỉ cần nói đó là hiểu lầm, giữa anh và họ không có bất cứ quan hệ gì thì cô sẽ vui vẻ mà cho qua mọi chuyện nhưng không, anh không những không giải thích mà còn thẳng thừng thừa nhận. Cô vung tay đẩy anh ra, hậm hực quay người bỏ đi. Nhưng lại bị anh kéo lại ép sát vào tường. Cô vùng vẩy, nhưng vô hiệu. - Bối Bối, em đang ghen sao? Cô ấp a ấp úng phủ nhận, cố điều chỉnh nhịp thở, trái tim không nghe lời, cứ nhảy lung tung, loạn hết cả lên. - Không có, vậy sao em phải bối rối, còn hỏi anh mấy chuyện đó nữa như vậy mà nói là không ghen sao? - Đã nói là không có mà... _ Cô nổi điên lên, quơ quào đánh loạn vào người anh. Tuấn Hạo chụp tay cô lại, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Anh cọ mũi với cô, mắt đối mắt, mặt đối mặt. - Em không cần phải ghen đâu, anh chỉ yêu mình cô bé ngốc của anh thôi. - Làm sao em tin anh được chứ? _ Cô dỗi quay mặt đi hướng khác. - Chỉ cần em nói không thích anh sẽ không làm. _ Anh quay mặt cô lại. Bối Bối thấy vui trong lòng, cô choàng tay qua cổ anh. Cả ba con người hóng hớt bên ngoài lại được một cảnh bỏng mắt. - Tuấn Hạo, em yêu anh. Vĩ Khang vỗ tay rân trời, tay bắt mặt mừng với Tuấn Hạo, chưa chi đã kêu tiếng em rể ngọt xớt. Bối Bối thẹn thùng nép vào ngực Tuấn Hạo. Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười của cả bọn. - Vẫn còn sớm, em rể mau dẫn bọn này đi ăn đi, sẵn tiện tính xem nên đi đâu chơi để ăn mừng hai đứa làm lành luôn. Khi không đâu chui ra ông anh vợ trời đánh thánh đâm này nữa. Nhưng biết làm sao bây giờ, thương em gái người ta thì phải chịu thôi. Đúng là ghét của nào trời trao của nấy mà, lúc trước ghét cái tính ngang bướng của cô mà giờ lại yêu cô vì cái tính ấy mới chết chứ. Tuấn Hạo kẹp cổ Vĩ Khang lôi đi trước, để tránh không cho anh nói nhiều lời không cần thiết. Trên đường đi gặp Uy Vũ, Vĩ Khang líu lo thông báo tin vui rồi kéo tay anh cùng nhập bọn. Suốt buổi ăn, Uy Vũ không nói lời nào cứ nhìn Giao Giao chằm chằm khiến cô có chút không thoải mái. Ăn thôi mà cũng khổ, Giao Giao nhẹ thở dài. Từ xa Hứa Tịnh với Song Nhi đi tới, không nói không rằng thản nhiên ngồi vào bàn. Song Nhi thì ngồi ngay trên đùi Uy Vũ, hai tay ôm cổ anh. Ai nấy đều ngạc nhiên trừ một người. Giao Giao thản nhiên ăn hết phần của mình. - Người ta đói rồi, anh đúc người ta ăn nha! - Nè chị! Tay chân đầy đủ, đâu có cụt hay tàn tật, không tự mình ăn được à? Hơn nữa ghế còn đầy, bàn còn nhiều có cần phải ngồi như vậy không? Không nóng à? _ Bối Bối đập bàn mắng Song Nhi. - Em nói đủ chưa. _ Uy Vũ vuốt tóc Song Nhi, đúc cô ta ăn, lâu lâu lại đưa mắt lướt qua Giao Giao. Trong lòng anh đang mong chờ một điều gì đó, anh mong cô sẽ ghen ư hay đang mong cô sẽ nổi giận với anh, anh cũng không rõ bản thân đang mong mỏi điều gì. Nhưng nhìn cô vẫn bình chân như vại, một chút biểu cảm cũng không có khiến anh khó chịu, trong lòng bực bội, đâm ra cưng chiều Song Nhi một cách vô thức. Hứa Tịnh nhìn Song Nhi mà ganh tị. Cô ta cũng muốn gần Vĩ Khang một chút, chỉ một chút thôi. Liền không biết xấu hổ, ôm tay Vĩ Khang, nhõng nhẽo đòi anh bón cho ăn. Không những ý nguyện không được thành toàn ngược lại còn nhận sự khinh bỉ của người xung quanh, đặc biệt là Vĩ Khang, không thương hoa tiếc ngọc hất tay cô ả ra khiến ả lảo đảo ngã ngược ra đằng sau, níu chân Song Nhi vô tình cào một đường dài. Vết thương rỉ máu ra, Song Nhi liền khóc thét lên, ôm lấy Uy Vũ, nước mắt nước mũi lau hết vào người anh. Đang yên đang lành đám yêu ma quỷ quái ở đâu tới phá, Bối Bối đập tay lên bàn, chỉ thẳng vào mặt Song Nhi. - Chướng mắt, chị có vô liêm sỉ đến đâu đi nữa cũng đừng mặt dày giật chồng em gái của mình ngay trước bàng dân thiên hạ như vậy... Diễn cũng giỏi lắm, không làm diễn viên thì uổng nhỉ? Song Nhi giận đến run lên nhưng vẫn nép vào người Uy Vũ. Bỗng anh nắm tay cô đứng trước mọi người lớn giọng tuyên bố. - Từ hôm nay, Lạc Song Nhi chính là người yêu của Hàn Uy Vũ này, ai đụng đến cô ấy cũng coi như đụng đến Hàn Gia, có gan thì cứ thử. Nói xong, anh lạnh lùng bế bổng Song Nhi lên rời đi trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, trước sự bàn tán xôn xao không ngừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]