" Em sẽ đợi... "... Leng Keng... một chiếc kiềng bạc rơi xuống nền đất lạnh giá, lấp lánh". Uy Vũ giật mình, mọi thứ thật mờ nhạt, như ảo ảnh, nhưng cảm giác lại rất chân thật. Trong đầu anh liên tục xuất hiện giọng nói thân thuộc mà xa lạ ấy. Cuối cùng là ai, ngưới nói đợi anh là ai. Rối như tơ vò, Uy Vũ ngồi thất thần trên ghế sofa. Cả người bị lay mạnh, anh mới dần nhận thức trở lại, anh kéo mạnh tay người con gái trước mặt ôm cô vào lòng. Giao Giao không hiểu chuyện gì, chỉ biết dùng tay vỗ nhẹ lưng anh.  
- Xin lỗi nha! Bỗng dưng anh muốn ôm em quá. 
- Anh không sao chứ? 
- Anh không sao... Hôm nay em đi gì đến trường? 
- Đạp bộ.  
Uy Vũ trưng ra gương mặt ngờ nghệch, chắc chắn câu tiếp theo sẽ là " Đạp bộ là cái gì?. Giao Giao phì cười.  
- Đạp xe đạp với đi bộ là đạp bộ.  
- Làm gì có kiểu nói tắt chẳng ai hiểu ấy chứ. - Uy Vũ véo má Giao Giao, cái này chắc người ta nói là véo yêu nè.  
Cứ làm việc hai năm, mọi người sẽ được nghỉ phép hai năm kế nhưng vẫn nhận được lương trong thời gian đó. Tuy mọi người từng từ chối việc nhận lương nhưng ông Hàn không đồng ý, ông từng nói: " Nếu không nhận lương như bình thường thì nhất định phải nhận một nửa, tuy nghỉ phép nhưng mọi người cũng cần tiền cho sinh hoạt, mọi người cũng như người thân tôi vậy, mà đã là gia đình thì không cần phải so đo những chuyện này.". Nếu những 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-di-o-lai-ben-toi-di/1326641/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.