Sau khi lễ hội kết thúc, mọi người kéo nhau sang thăm Nhã Nhược. Đèn còn sáng, ắt hẳn trong nhà còn thức, Vĩ Khang gõ 2, 3 cái cánh cửa tự động mở ra. Quang cảnh hỗn độn trước mắt khiến ai cũng kinh ngạc. Đồ đạc đổ vỡ tứ tung, máu rơi lả chả trên đất, trên tường cũng có, sau cái ghế sofa người dì đầu đầy máu ra sức cầu cứu. Cửa sổ mở tang hoang, từng cơn gió thổi mạnh khiến bức rèm cửa cứ liên tục phấp phới, thấp thoáng sau màu trắng ấy là hình bóng của Nhã Nhược, cô điên cuồng bò trên sàn, lau tới lau lui những vết bẩn, miệng liên tục lẩm bẩm hai từ " dơ bẩn ". Mọi người cố gắng tìm cách kiểm soát tình hình, nhưng càng cố chỉ càng khiến Nhã Nhược điên tiết lên. Lúc khóc, lúc cười, lại ném đồ đạc lung tung, đến cuối cùng vì quá sợ hãi mà hét lên rồi ngất lịm. Trải qua một đêm dài trong bệnh viện, mọi thứ đã ổn định lại, vết thương của hai dì cháu không đáng lo ngại. Mọi người vào phòng bệnh thăm Nhã Nhược, cô đang mải mê với đôi chim ngoài cửa sổ, không chú ý xung quanh là mấy.
- Cậu cảm thấy sao rồi?
- Chị có đau không?
Nhã Nhược im lặng và buồn bã, mọi người không còn thấy ánh mắt tươi vui hay nụ cười hồn nhiên của cô nữa.
- Mọi người... Em quyết định đến trại điều dưỡng.
- Chuyện này... tại sao chị lại...
- Vì đã khiến dì bị thương nên...
- Dì ấy đuổi chị ra khỏi nhà sao? Thật quá đáng! Em sẽ nói chuyện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-di-o-lai-ben-toi-di/1326636/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.