Lương Lâm ngạc nhiên há to miệng, rồi nhớ lại cảm thấy vẻ mặt mình lúc đó chắc vô cùng vô cùng bối rối. 
“Anh đã nghĩ, không biết khi nào em mới thấy anh đây.” Cố Thụy Thần vẫn cười: “Thế mà em đi qua chỗ này nhiều lần, nhìn hết cái này, đến cái kia, nhưng vẫn không nhìn thấy anh.” 
Lương Lâm lúng túng cười: “Em, em hôm nay nhàn rỗi, nên ra ngoài đi dạo loanh quanh, giết thời gian thôi mà.” 
Cố Thụy Thần gật đầu, ngón trỏ vừa đẩy kính trên sống mũi, vừa cười: “Hôm qua anh cũng ngồi đây.” 
xClick to View 
Lương Lâm nháy mắt hóa đá, cô nghe thấy Cố Thụy Thần nói tiếp: “Hôm trước anh cũng ngồi đây.” 
Lần này Lương Lâm hoàn toàn câm như hến, cô thật không biết nên phản ứng thế nào, chỉ mong có cái lỗ để chui xuống. Cố Thụy Thần mỉm cười nhìn cô đỏ mặt cúi đầu, cả hai im lặng thật lâu. 
Cuối cùng vẫn là anh mở lời: “Ngày đó gặp em ở đây, em chạy trốn nhanh quá, làm anh chưa kịp hỏi cách liên lạc. Cho nên qua hôm sau, anh đã tới đây, muốn thử xem mình có may mắn gặp lại em không.” 
Mặt Lương Lâm càng đỏ, nhưng trong lòng vui mừng khôn xiết, suy nghĩ của anh giống hệt cô. 
“Anh thấy em rồi, nhưng em cứ vòng tới vòng lui, vòng thế nào cũng không nhìn thấy anh. Vì vậy anh lại nghĩ, thử đến ngày tiếp theo xem sao, có thể gặp lại em nữa hay không.” 
Lương Lâm tức khắc ngẩng đầu: “Thế sao anh không gọi em, lỡ như ngày hôm sau em không tới thì sao? Rồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-de-yeu-thuong-vuot-mat/60914/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.