Về đến nhà, Lương Lâm tháo kính, cất lại vào hộp, rồi ném vào trong ngăn kéo. Nếu như lần gặp lại này có chút tác dụng, đó chính là làm tiêu tan mọi hy vọng trong cô.
Cũng đã xa nhau ba năm, rốt cuộc cô đang làm gì vậy hả? Phí hoài tuổi thanh xuân chỉ vì xao động non nớt thời trẻ ư? Cứ nhìn đi, cô và anh có duyên gặp lại nhau, nhưng anh hững hờ, còn cô lại buồn rầu rối rắm, đã đến lúc phải buông tay rồi, yêu thầm ư, chỉ là thứ khiến người ta đau lòng thêm.
Lương Lâm như muốn chứng minh mình có thể buông bỏ tình cảm này, cô đi hai vòng trong phòng, duỗi tay đá chân. Đúng rồi, cô còn phải vứt quà trao đổi lúc tốt nghiệp nữa, cũng như vứt bỏ gánh nặng tình cảm.
Cô chạy đến cái tủ lớn, lấy quyển sổ từ ngăn cuối trong tủ ra, lúc tốt nghiệp đại học, cô đã tặng anh một cây bút, còn anh thì tặng cho cô một quyển sổ tay. Còn Tiếu Đình thì sao? Cô ấy đã tặng anh cái gì? Cô không nhớ rõ nữa. Cô vuốt ve bìa quyển sổ, hơi bùi ngùi, cô chưa từng mở quyển sổ này ra, bởi vì không nỡ dùng nó để viết.
Cô ngồi dưới đất, đặt quyển sổ lên đầu gối, ngắm nhìn nó như trước kia, trên bìa là một con mèo nhỏ, hồn nhiên ôm cuộn len, rất đáng yêu. Cô vừa sờ đầu con mèo, thầm nói lời tạm biệt trong lòng. Sau đó giơ tay lên, ném quyển sổ vào thùng rác. Cô quyết đoán đứng dậy đi tắm, tắm xong, lại vào bếp nấu cơm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-de-yeu-thuong-vuot-mat/60910/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.